P/s: Đây không phải kịch bản do Nga viết, mà Nga tham gia vào khâu sản xuất phim với vai trò thư ký đạo diễn. Nhưng bộ phim này đã phát sóng từ khá lâu, nên không còn lo ngại vấn đề bản quyền. Nga chia sẻ lên đây để mọi người đọc và tham khảo cách viết của biên kịch.
Kịch bản phim truyền hình 90 phút
Biên kịch: Trần Thùy Mai
(Chuyển thể từ truyện ngắn “Chuyện ở phố hoa xoan” của cùng tác giả)
- NHÀ HƯNG – NỘI – NGOẠI – NGÀY
Một căn nhà nhỏ với những bức vách nham nhở, nằm giữa khu đất bỏ hoang đầy cỏ mọc. Một người đàn ông tóc dài, râu ria tua tủa đẩy cánh cổng bằng gỗ cũ nát đi vào. Anh ta đẩy cửa (cánh cửa không khóa). Trong nhà, chỉ có chiếc giường trơ trọi trong góc. Gian bếp trơ trụi.
Hưng (người đàn ông) ngồi xuống giường, đảo mắt nhìn quanh. Anh quờ tay lấy chai rượu lăn lóc ở dưới gầm giường, mở nút định tu một ngụm, chợt dừng lại vì nhận ra chai đã trống rỗng.
Anh vào bếp, giở nắp chiếc soong nhôm, chỉ còn ít cơm dính ở đáy soong. Anh thở “phì” một tiếng rồi lại quay lên, ngồi phịch xuống giường, gãi gãi mái tóc rậm.
Ngoài cửa sổ, mấy con chuồn chuồn bay dập dờn rồi đậu trên ngọn cỏ.
Trong nhà , nơi một góc tối , một con chuột thập thò nhìn ra.
Hưng đứng dậy, đến góc nhà, ở đấy có mấy cái lò mới chất sát bên nhau. Anh lấy cái giỏ lớn, bỏ vài cái vào, xách đi.
- HÀNG GỐM ĐẤT LỘ THIÊN CỦA BÀ CỤ TƯ – NGOẠI – NGÀY
Hưng đang nhận tiền từ tay bà cụ.
Bà cụ: Mấy hôm nay sao không đem hàng ra cho bác. Mà sao đem ít vậy, kiểu lò này bán được đó, người ta hỏi hoài không có đủ mà bán.
Hưng nói, không hề nhếch mép cười.
Hưng: Làm chừng đó đủ ăn vài ngày rồi, làm thêm làm gì cho mệt.
Bà cụ: Trời đất, sao làm biếng quá vậy, gắng làm còn dành dụm tí chút mà cưới vợ chứ.
Mặt Hưng càng ảm đạm hơn.
Hưng: Vợ con gì. Ai mà thèm lấy tôi.
Nói rồi anh quay đi. Một ông khách đang ngồi cạnh hỏi bà cụ.
Ông khách: Thằng chả chán đời hay sao vậy?
Bà cụ: Tội nghiệp, nghe nói trước là sinh viên ở cái trường gì học nặn tượng…
Ông khách: À, tôi biết rồi. Trường Mỹ thuật đó. Học nặn tượng sao bây giờ đi nặn lò kiếm sống?
Bà cụ: Nghe đâu bị kỷ luật đuổi học, rồi gia đình cũng hắt hủi, mới sanh ra bất đắc chí vậy đó. May có chú Tư làm gốm truyền nghề cho, bây giờ làm lò kiếm sống qua ngày.
- ĐƯỜNG VỀ NHÀ HƯNG – NGOẠI – NGÀY
Hưng đang đi từ hàng gốm về nhà. Con đường dẫn qua vạt đất trống cỏ mọc. Lũ chuồn chuồn vẫn bay dập dờn.
Một cô gái khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt và thân hình rất đẹp. Cô gái chạy đuổi bắt con chuồn chuồn đỏ trên bờ cỏ, dáng vẻ ngờ nghệch như đứa trẻ. Một chiếc bao tải đựng đầy vỏ lon bia nằm trên vệ cỏ.
Hưng đi qua, vẫn lầm lì. Nhưng chợt anh quay đầu đứng lại nhìn. Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt bất động của anh. Rồi anh lại lầm lũi bước đi, như không có gì xảy ra.
Cô gái đã bắt được con chuồn chuồn. Cô hí hửng mừng, lấy sợi chỉ buộc rồi thả cho con chuồn chuồn bay là đà trước mặt.
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Trong gian nhà trống trải, Hưng ngồi cho đất vào khuôn lò. Làm xong, anh tự thưởng mình mấy ngụm rượu. Anh mơ màng nhìn lên trần nhà, hai tay vô tình vo nắn trong đống đất sét thừa.
- Phòng tổ chức nhà trường – Nội – Ngày – hồi tưởng
Trên tay Hưng, tờ “Quyết định kỷ luật” với dòng chữ đậm nét: Hình thức kỷ luật: buộc thôi học. Mồ hôi rịn ra đầy mặt Hưng.
Trước mặt Hưng là ông trưởng phòng tổ chức nhà trường đang ngồi sau bàn giấy.
Trưởng phòng: Thiếu gì chỗ làm thêm, sao cậu lại đi làm ở nhà hàng karaokê ôm. Dính vào tệ nạn mãi dâm, có giấy công an gửi về trường, chúng tôi bắt buộc phải kỷ luật.
Hưng: Em bị oan thầy ạ! Không phải em cho mấy cô cave ấy vào quán, mà là ông chủ nhà hàng. Ông ấy bảo em nhận giúp, ông ấy sẽ lo cho…
Trưởng phòng: Cậu có thể nói gì thì nói, nhưng nhà trường đã có quy định, không ai có thể làm khác được.
Hưng: Xin thầy giúp em. Em chỉ còn nửa năm là tốt nghiệp…
Trưởng phòng: Thôi, rất tiếc, tôi phải đi họp bây giờ đây.
Ông Trưởng phòng cầm lấy cặp, bước đi.
Hình ảnh tấm lưng của ông đập vào mắt Hưng.
Trở lại hiện tại:
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Khuôn mặt Hưng lộ rõ vẻ đau đớn, những ngón tay anh nặn khối sét, những ngón tay co quắp như muốn trút hết nỗi đau khổ vào khối đất. Bức phù điêu nhỏ lờ mờ hiện hình dưới bàn tay anh: một đôi mắt lạnh lùng, vô cảm mọc ra trên một tấm lưng úp lại.
- Quán cà phê – Ngoại – Ngày – hồi tưởng
Trâm ngồi cạnh Hưng, cách một khoảng xa. Hưng đưa tay tìm tay Trâm. Trâm rụt tay lui.
trâm
Chuyện đồn đại rùm beng, ai chẳng biết. Hôm nay Trâm ngồi trong lớp mà chỉ muốn lấy mo che mặt…
Hưng khựng lại như vừa bị một đòn giáng mạnh vào ngực. Trâm quay mình bước đi. Hình ảnh tấm lưng của cô đập vào mắt Hưng.
Trở lại hiện tại:
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Những ngón tay của Hưng lại xuất hiện, co giật, giằng xé, lần này dưới bàn tay anh xuất hiện tấm lưng thon con gái, từ chiếc lưng trổ ra đôi mắt khinh miệt.
- Nhà cha mẹ Hưng – Ngoại – Nội – Ngày – hồi tưởng
Nhà của gia đình Hưng, một ngôi nhà cấp bốn có vẻ xưa cũ, nằm trong khu vườn nhỏ. Cha Hưng, trạc sáu mươi tuổi, ngồi nơi bộ tràng kỷ mòn vẹt, trước ấm trà.
Anh Hưng dẫn Hưng vào trước hiên.
Anh Hưng: Chú ấy đã về.
Cha Hưng “hừ” một tiếng, quay mặt vào trong. Ông gằn giọng, nói mà không thèm nhìn ra.
Cha Hưng: Đẹp mặt! Bước chân đi tưởng là làm nên vương nên tướng, hóa ra đeo nhục mà về. Thật là bôi tro trát trấu vào mặt cha mẹ.
Hưng đứng lặng, người như rũ xuống. Cái túi vẫn còn xách bên vai.Giọng anh khản đặc.
Hưng: Mẹ con đâu, cha?
Cha Hưng: Còn hỏi à? Hàng xóm cứ xúm tới hỏi, mẹ mày không chịu nổi đã lánh về quê rồi!
Cha Hưng kéo ghế quay hẳn vào trong, lưng quay về phía anh.
Hưng như muốn gục xuống. Cái túi trên tay anh rơi xuống đất. Sững người một lát, rồi như không chịu nổi, anh cầm túi lên, bước đi ra cổng.
- Ngã ba – Ngoại – Ngày
Ngã ba cuối thành phố, nơi có những chuyến xe đò chạy vào Nam. Hưng vẫy tay, đón xe.
Xe dừng. Hưng nhảy lên xe.
Xe chạy đi, mất hút cuối con đường dài.
(Trở lại thời hiện tại)
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Trên màn hình hiện ra Hưng ngồi quay lưng lại. Trước mặt anh là những bức phù điêu đã được treo lên bức vách loang lổ. Những đôi mắt trổ ra từ phía sau lưng, với ánh nhìn tị hiềm, thù hằn, lạnh lẽo. Hưng ôm đầu, bịt tai, như đang nghe thấy những ảo thanh chát chúa trong tâm tư…
Ngọn đèn tàn leo lét trong căn nhà vắng lạnh.
Chợt có tiếng chân chạy đâu đó rất gần. Hưng vẫn ngồi yên, không để tâm.
- Ngõ hẻm – Ngoại – đêm
Vy, (cô gái xinh đẹp bắt chuồn chuồn trước đây) chạy trong ngõ hẻm, hổn hển, sợ sệt, mấy chiếc cúc phần trên áo bật tung. Mấy thằng con trai chạy theo sau. Một thằng chộp được cô, một thằng nữa vừa chạy tới, hai đứa nắm lấy hai tay cô kéo ra. Vy vùng vẫy giằng ra.
Thằng con trai thứ nhất
Mày định ăn lường với chúng tao à? Đã giao hẹn rồi, bọn tao mua cho mày hai ngàn ốc nóng, ăn xong thì phanh ngực ra. Bây giờ ăn xong mày lại định quỵt hả?
Thằng con trai kia định thọc tay vào ngực Vy. Vy lùi lại, phân bua.
Vy
Tao chỉ hẹn mở áo ra cho chúng mày nhìn thôi mà. Ai bảo chúng mày cứ xọc tay vào.
Thằng con trai thứ nhất đổi giọng mơn trớn.
Thằng con trai thứ nhất
Vậy anh mua cho em năm ngàn ốc nóng, em để bọn anh thoải mái nhé?
Vy
Thôi, Vy sợ đau lắm, Vy về đây.
Đứa con trai thứ hai sấn lại ôm đại lấy Vy, cô gái cắn mạnh vào tay y. Y kêu lên, Vy luồn dưới nách y, chạy biến vào bụi rậm.
- Nhà Hưng – Nội – ngọai – Đêm
Trong nhà, Hưng vừa lên giường nằm, đưa tay định tắt đèn. Tiếng chân chạy hối hả trong sân, rồi có tiếng lay cửa. Cánh cửa không khóa, bật mở.
Vy chạy vào, nhanh như cắt lẩn trốn xuống bếp. Hưng ngạc nhiên ngồi dậy, bước xuống bếp. Vy ngây đang thu mình núp trong góc. Trong bóng tối, vẻ mặt cô nhớn nhác, sợ hãi, nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường.
Hưng (gắt)
Sao cô dám vào đây?
Vy
Em trốn bọn thằng Hải đầu bò, tụi nó đòi… thế này này.
Vừa nói cô gái vừa đưa tay lên ngực phác một cử chỉ.
Hưng nhìn cô gái, nghi ngờ, miệt thị.
Hưng
Áo quần xốc xếch, nửa đêm nửa hôm chạy vào nhà đàn ông… Cô tính chuyện gì đây? Mồi chài hả? Không phải chỗ rồi. Thằng này không có tiền đâu mà trông mong. Đi đi!
Vy ngẩn người ra nhìn Hưng, như không hiểu anh định nói gì. Lát sau, cô mếu máo khóc.
Vy
Ông đừng đuổi em đi, ông đuổi em ra ngoài ấy bọn nó bắt được thì chết.
Hưng
Cô lấy tiền của tụi nó phải không? Bọn đàn ông con trai không chịu mất tiền không đâu!
Vy
Em chỉ ăn của tụi nó một dĩa ốc nóng thôi mà.
Hưng ngồi nhìn Vy chằm chặp.
Hưng
Cô cũng đẹp đấy chứ, sao lại ra giá rẻ quá như vậy.
Vy ngẩn người nhìn, không hiểu gì cả.
Có tiếng chân người ngoài hiên. Tụi con trai đang chạy vào sân. Thấy căn nhà, chúng nghi ngờ, ngấp nghé nhìn nhưng không dám vào.
Bên trong, Vy sợ quá, chui tuột vào dưới gầm giường Hưng. Hưng quờ tay nắm lấy khúc củi tạ, bước ra cửa, quát.
Hưng
Đêm hôm đứa nào vào phá nhà ông đấy hử?
Bọn con trai vùng chạy tứ tán. Hưng quay vào.
Hưng
Mấy thằng nhãi nhép chỉ dọa con gái là tài thôi. Chúng chạy cả rồi. Ra đi!
Vy vẫn núp, không dám ra. Hưng đá mạnh vào thành giường, gắt gỏng.
Hưng
Đã bảo chui ra! Định ăn vạ nhà tôi à?
Vy vẫn núp. Hưng cáu kỉnh cúi xuống, nắm lấy tay Vy lôi ra.
Hưng
Về đi! Về đi cho tôi còn ngủ. Khuya rồi!
Vy líu ríu bước ra cửa. Đến cửa, Vy ngần ngại dừng lại, quay nhìn Hưng, mếu máo.
Hưng
Tối quá ông ạ! Em sợ lắm!
Dáng điệu cô gái như đứa trẻ con, tuy vậy, toát ra một vẻ thành thực ngây thơ làm Hưng bất giác động lòng. Anh dịu nét mặt, bảo.
Hưng
Thôi, để tôi đưa cô về, nhé?
Hưng và Vy đi trên con đường ngoại ô băng qua những ngõ hẻm nghèo nàn.
- Hiên nhà Vy – Ngoại – Đêm
Nhà chú thím Vy. Một căn nhà ván ghép, trước hiên những đống vỏ chai, vỏ lon chất ngổn ngang. Hưng và Vy về đến thì nhà đã đóng cửa, tắt đèn.
Hưng định đưa tay gõ cửa. Vy kéo tay anh, ngăn lại. Cô đưa một ngón tay lên môi, khẽ “suỵt”.
Hưng
Sao vậy?
Vy
Em sợ làm ồn, bị rầy đó.
Hưng
Lạ nhỉ? Khuya thế này, cô chưa về, cha mẹ cô không trông mà lại yên tâm đóng cửa ngủ. Hay thật đấy.
Vy
Cha em mất lâu rồi, từ khi em còn bé tí.
Hưng
Thế mẹ?
Vy
Mẹ em đi rồi.
Hưng
Đi đâu?
Vy
Không biết.
Hưng nhìn Vy, yên lặng. Một lát, anh bảo.
Hưng
Đập cửa cho nhà thức dậy đi. Vào nhà mà ngủ. Tôi về đây.
Vy (lắc đầu)
Sợ thím rầy lắm. Ông về đi, em ngủ đây được rồi.
Vy ngồi bệt xuuống hiên nhà, rồi thoải mái như đứa trẻ, cô nằm lăn ra đất. Hưng ngao ngán lắc đầu.
Hưng
Con gái hơ hớ, nằm ngay lối đi, bảo sao tụi du côn nó không rượt cho.
Vy vênh mặt như nũng nịu.
Vy
Mặc em. Bây giờ thì tụi nó có ở đây đâu.
Hưng
Sợ tụi du côn hơn, hay sợ bà thím hơn?
Vy
Sợ thím.
Hưng lại lắc đầu. Anh quay lưng bỏ đi.
Đi một đoạn, anh thấy vài bóng đen đi ngược đường. Anh dừng lại, quay đầu lo lắng nhìn theo. Mấy bóng người đi thẳng rồi khuất sau những lùm cây nhập nhoạng cuối đường. Hưng lại tiếp tục đi…
Bước chân anh ngập ngừng chậm lại, rồi anh quay lại, đi lui về phía nhà Vy.
Vy đang nằm nhắm mắt, chợt có con mèo chạy qua. Vy hốt hoảng choàng dậy, lui vào góc hiên, run bần bật. Vừa lúc đó, Hưng quay lại.
Thấy bộ dạng của Vy, bất giác anh bật cười, vẻ thương cảm hiện trên ánh mắt.
Hưng
Gan như thỏ đế thì ngủ suốt đêm ở đây sao được? Thôi đừng sợ nữa, nhắm mắt nằm yên đi, có tôi đây rồi, đừng lo.
Vy
Ông không về nhà ngủ à?
Hưng
Thôi. Đêm nay trăng sáng, tôi ngồi đây nhìn trời.
Hưng vừa nói vừa bước qua bên kia đường, nơi có bãi cỏ hoang lổn nhổn gạch đá. Anh ngồi xuống trên mấy viên gạch, lặng lẽ nhìn ra xa. Dáng anh trơ trọi in trên nền trời trăng.
Vy lại nhắm mắt ngủ. Nhưng chỉ được một lát, cô lại nhỏm dậy.
Bên kia đường, Hưng đang ngồi một mình, chợt sau lưng có tiếng động. Anh quay lại.
Hưng
Cô không ngủ, ra đây làm gì?
Vy không nói, cô ngồi xuống bên Hưng. Rất tự nhiên, cô rúc vào nách anh. Hưng ngạc nhiên nhưng không phản ứng, mặt anh dịu lại.
Hưng
Cô làm gì thế? Ngồi yên đi nào.
Vy cười, vẻ vui thích:
Vy
Ấm quá. Mẹ em cũng ấm như thế này. Ngồi bên mẹ thích lắm.
Hưng nhìn đăm đăm vào Vy, như cố tìm hiểu xem cô gái này là người như thế nào. Vy vẫn hồn nhiên, nép đầu vào vai anh, mơ màng.
Vy
Mẹ ơi!
Hưng bất giác thở dài, quàng tay qua vai Vy như muốn che sương lạnh. Hai người ngồi bên nhau dưới trăng.
- Nhà chú thím Vy – Nội – Ngày
Thím Hưng ngồi ở cửa, đang thu mua vỏ lon, vỏ ve chai, giấy loại. Mấy cô gái bán ve chai vừa bán xong đang lấy xe đạp, xếp bao, nhét vào giàn xe, theo nhau đi. Còn một cô sau chót vừa trút bao ra. Thím Vy gắt.
Thím Vy
Sao lại trút cả đống ra giữa lối đi thế kia, xếp lại thứ nào ra thứ ấy coi nào.
Cô gái vẫn cười vui vẻ:
Cô gái
Thì dì cứ trả giá đi, rồi con xếp cho đâu vào đấy, lo gì.
Thím Vy
Chừng ấy, gộp chung là hai chục ngàn, cầm đi.
Cô gái dẫy nẩy.
Cô gái
Dì cho con ba chục. Toàn chai sạch, vỏ nguyên không bẹp cái nào…
Thím Vy
Hai chục là hai chục. Đừng nói dài dòng. Có cầm thì cầm, không cầm thì thôi, a lê hấp trút vào bao trở lại mà đem đi.
Cô gái
Thôi, dì đưa thì con cầm, nhưng ít ra giá chót cũng phải hai mươi lăm. Thôi lần sau dì bù cho con nhe dì.
Thím Vy
Ừa, được rồi. Lần sau hãy hay.
Thím Vy đưa tiền, một nắm tiền lẻ cũ nát. Cô gái đếm từng tờ, rồi nhét vào túi.
Chợt nhìn vào trong gian nhà bừa bộn, cô thấy Vy nằm ngủ mê mệt bên một đống thùng các tông, cô hạ giọng.
Cô gái
Dì, sáng nay con đi sớm, thấy con Vy ngồi với lão nặn lò… Nó đi cả đêm phải không dì? Dì coi ghê chưa, bây giờ ngủ say như chết.
Thím Vy
Cái con đĩ thúi đó, cả ngày rậm rật với mấy thằng mất dạy, có bữa nó cũng giáng họa xuống cái nhà này. Thiệt tao rầu thúi ruột luôn mà không biết tống đi đâu cho khuất mắt.
Cô gái
Dì coi gả chồng cho nó đi là yên.
Thím vy
Chồng! Chồng mổng chồng mông thì có. Ai mà chịu rước con khùng, tuổi nó người ta đã xuôi ngược buôn bán kiếm ra tiền, nó thì cứ nhởn nhơ nửa chơi nửa làm… Thiệt là cay con mắt.
Chú của Vy đang ngồi sửa chiếc quạt máy cũ, nhìn ra, cáu kỉnh.
Chú Vy
Buôn bán thì lo buôn bán, cứ ngồi tám chín chuyện nhà làm cái gì? Nó là cái đứa tâm thần, trời bắt vậy phải chịu vậy chứ có ai muốn đâu.
Cô gái bán chai bao vội lẳng lặng chuồn êm. Bà thím Vy vẫn lanh lảnh.
Thím Vy
Trời nào bắt? Cũng tại cái con mẹ nó, tự nhiên dắt nó tới đây rồi trốn biến. Đồ voi giày ngựa xé…
Chú Vy
Tui đã nói với bà nhiều lần, bà không chịu hiểu giùm cho. Cái thuở đó nghèo cực quá, tui chắc chị ấy cũng tính liều gửi đại con để đi làm ăn kiếm sống. Bao nhiêu năm bặt tin, chắc gì chị ấy còn sống trên đời, biết đâu gặp tai sảnh gì đó rồi chứ chẳng không. Mình cứ rủa chị ấy hoài, không chừng phải tội với người khuất mặt đó.
Thím Vy
Tội với vạ! Có mặt đây tui cũng chửi, huống là khuất mặt thì sợ cái gì mà không nói!
Chú Vy
Thôi thôi, chịu bà…
Ông chú ra vẻ nhịn thua, quay lưng lại, tiếp tục sửa quạt.
Bà thím đang lúc tức giận, sẵn cái vỏ lon trong tay, ném thẳng vào ngực Vy. Vy giật mình tỉnh giấc. Hình như chẳng hiểu việc gì xảy ra, cô ngồi dậy, ngáp dài ngái ngủ.
Bà thím bước tới, lôi Vy dậy, nhét vào tay cô cái bao tải nhựa.
Thím Vy
Dậy mà đi lượm vỏ lon, vỏ chai, kiếm miếng mà ăn. Không ai nuôi báo cô mày đâu.
Vy có vẻ sợ hãi, riu ríu cầm bao bước đi.
Ông chú nhìn theo, thở dài.
Chú Vy
Nó là con gái phây phây như thế, bà cứ xúi nó đến lượm ở những chỗ quán bia quán nhậu, tôi ngại quá!
Thím Vy
Ôi chào! Lớn tướng rồi, tự mà biết giữ thân chứ. Lại còn đòi cấm cung!
Chú Vy
Nó thì chỉ có lớn cái xác, chứ trí não thì từ hồi mẹ nó bỏ đi đến giờ, nó có lớn thêm được chút nào đâu. Cái xác mười tám tuổi mà thực ra cái hồn vẫn là mới lên sáu. Tội nghiệp…
Thím Vy
Tội nghiệp à, ông tội nghiệp nó thì lấy kiệu mà rước, tôi thì thế thôi, chịu đựng nó bấy nhiêu năm tôi cũng kiệt sức mất rồi. Ối trời ôi chồng với con!
Chú Vy
Ô hay, tôi nói thế, còn thì tùy bà… làm gì mà hét to thế?
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Hưng vừa nặn xong một bức phù điêu nữa. Vẫn là hình tấm lưng, trên tấm lưng là đôi mắt hằn học và cái miệng nhe răng đe dọa.
Anh treo lên vách, rồi nằm ngửa trên sàn nhà, nhả khói thuốc bay lên, mắt lờ đờ nhìn vào cả một loạt những tấm lưng trên vách.
Vẻ mặt anh đanh lại, rõ là anh đang chìm trong những kỷ niệm không vui.
Có tiếng động ngoài cửa. Hưng vẫn bất động.
Ngoài hiên, Vy đang nhìn vào song cửa. Không thấy động tĩnh gì, cô đưa tay day cửa, vẻ nghịch ngợm.
Hưng vẫn bất động.
Vy lại day cửa, cười khúc khích.
Tiếng cười vang tới tai Hưng. Anh chỉ khẽ quay đầu.
Vy nép vào bên, im re. Chờ cho Hưng lại quay nhìn vào vách, Vy khe khẽ đẩy cửa, nhón chân đi vào, đến sau lưng Hưng.
Vy
“Òa”.
Hưng giật mình, quay lại. Anh cau mày.
Hưng
Cô lại đến đây làm gì?
Vy
Đến chơi với ông.
Hưng
Thôi. Một đêm phải ngồi chong chong với cô là đủ làm tôi hết hơi rồi. Từ nay xin cô đi đâu cũng nhớ về sớm cho tôi nhờ.
Vy nhìn ra ngoài trời.
Vy
Ông đừng đuổi em. Đã tối đâu. Em đem cho ông cái này.
Cô chìa ra một bánh xà phòng thơm.
Vy
Bọn thằng Hải cho em đấy. (cô đưa lên mũi hít lấy hít để) – Thơm quá, ông thích không?
Hưng
Không thích. Đem về đi.
Vy
Sao thế, em đem cho ông đấy, ông bẩn quá. Khi em ngồi bên ông, em ngửi thấy mùi mồ hôi.
Hưng
Tôi bẩn thì việc gì đến cô. Cô liệu hồn, ai cho gì cũng ăn, ai đưa gì cũng cầm. Bọn con trai chẳng chịu mất không cái gì cho cô đâu.
Vy
Em biết chớ – (Vy làm ra vẻ rành) – Thế nào chúng cũng đòi. Chúng đòi thì em chạy.
Hưng
Tốt hơn là cô tránh xa chúng ra.
Vy
Nhưng chúng nó cho em ăn ốc. Em thích.
Hưng
Ngu thế. Ốc là cái thứ rẻ mạt hạng.
Vy
Hồi đó mẹ bảo em ngồi chờ…
(Dĩ vãng trở về)
- Nhà chú thím Vy – Ngoại – Ngày – hồi tưởng
Bé Vy sáu tuổi được mẹ dắt đến trước nhà ông chú. Mẹ Vy nói gì đó với ông, ông lắc lắc đầu, chỉ tay vào trong, nơi thấp thoáng bóng bà vợ.
Mẹ Vy dẫn Vy ra đến hiên, bỗng dừng lại, đặt Vy ngồi lên lan can, cúi xuống nhìn con, khuôn mặt đầy nước mắt.
Mẹ Vy
Con ngồi đây chơi, mẹ đi mua ốc nóng về cho con ăn nhé!
Bé Vy ngoan ngoãn gật.
Bé Vy
Mẹ mua nhiều nhiều lên nghe mẹ!
Mẹ Vy khoác tay nải bỏ đi nhanh như chạy.
(Trở lại thời hiện tại)
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Vy
Em chờ, chờ mãi mà không thấy mẹ về… Sao mà em thèm ốc nóng thế!
Hưng chăm chú nhìn Vy. Anh đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa bên trán cô. Anh dịu giọng ôn tồn.
Hưng
Em ngồi đây, đừng chạy đi đâu nhé.
Anh dợm bước đi. Vy níu lấy ống quần anh.
Vy
Ông đi đâu, cho em đi với!
Hưng cúi xuống, dỗ dành
Hưng
Anh chỉ đi một chút thôi mà!
Hưng ra đầu ngõ, mua một bát ốc nóng. Thấy anh quay vào, bát ốc trên tay, Vy reo lên sung sướng.
Hưng lấy gai lể ốc, đút cho Vy. Vy há miệng ăn ngon lành như đứa trẻ. Cô hít hà vì cay. Quệt nước mắt nước mũi, Vy bảo.
Vy
Ông lấy khăn lau cho em đi, mẹ em lúc nào cũng lau cho em, còn cho em uống nước cho đỡ cay nữa.
Hưng lau mắt mũi cho Vy, rót nước cho Vy.
Ăn xong, Vy cười tươi hơn hớn, nép vào vai Hưng lim dim như sắp ngủ.
Hưng nhè nhẹ vỗ vào lưng Vy. Cô dần dần ngủ say.
Những cặp mắt hằn học trên vách nhìn chằm chằm xuống từ trên cao.
- Hàng gốm đất, mây tre, ni lông… – Ngoại – Ngày
Hưng kéo chiếc xe ba gác chở năm, sáu cái lò đến. Bà cụ Tư cười.
Bà Tư
Trời đất, sao hôm nay sung vậy. Ừ, có vậy chứ, gắng mà làm ăn đi con.
Hưng vẫn lù khù, nhưng có phần bớt vẻ ảm đạm. Anh cười nửa miệng.
Hưng
Làm ăn gì đâu… Dì có bán võng không, dì Tư?
Bà Tư
Có. Tao bán cho cái võng dây nhựa này, về mà nằm cho mát.
Hưng
Không, võng dây nhựa cứa vào thịt đau lắm, cháu mua võng dây dù.
Bà Tư
Võng dây dù đắt hơn, chịu không?
Hưng
Đắt cũng mua.
Bà Tư
Nghèo mà sang, mới làm được mấy cái lò đã nướng hết vào cái võng.
Hưng
Kệ mà dì, nhân sinh quý thích chí.
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Vy nằm trên cái võng trước hiên, lắc la lắc lư, vẻ mặt rạng rỡ. Hưng đứng ở cột hiên, đang thử lại mấy mối buộc có chắc không.
Vy
Anh Hưng! Nằm vào đây luôn đi, đưa võng mát và thích lắm!
Hưng ngượng ngập lắc đầu. Anh chỉ ngồi bệt cạnh Vy, đưa cho chiếc võng bay tít.
Vy vui quá, cười khanh khách.
Ngoài kia, gió thổi qua vạt đất trống đầy cỏ hoang. Những bông hoa dại li ti. Mấy con chuồn chuồn bay dập dờn trên cỏ.
Trong nhà, Vy đùa chán, đã thiu thiu ngủ trên võng. Trong góc nhà, Hưng ngồi bệt, tay nhào nặn nắn ra một cốt tượng đất sét nhỏ. Đó là tượng đầu của Vy.
Anh vừa nặn, vừa thỉnh thoảng nhìn Vy. Vy ngủ say, cổ áo xốc xếch, hé lộ một cơ thể đầy sức sống.
Hưng ngây người nhìn, rồi quay lại với bức tượng. Tay anh vò nặn trên khối sét, những ngón tay đầy đam mê.
- Hẻm tối – Ngoại – Đêm
Đêm tối. Con đường nhỏ, âm u. Những cô gái ăn sương đứng bên đường. Hưng từ một ngõ hẻm lầm lũi đi ra. Một ả điếm sán lại bên anh.
Ả điếm
Đi đi anh.
Dứt lời, ả nắm tay Hưng, đặt lên ngực mình. Hưng không phản đối. Ả đưa tay kia sờ soạng vào người Hưng rồi quắp lấy eo lưng anh, lôi tuột ra sau gốc cây.
Hưng không cưỡng lại, cũng không chủ động, chút ánh sáng từ bên kia đường hắt qua cho thấy vẻ mặt anh: vừa ngượng ngùng, vừa ham muốn.
Ả điếm rúc vào ngực anh, áp người anh vào thân cây. Ả lại lay hoay sờ soạng, rồi một lát sau chợt đẩy anh ra, khinh thị.
Ả điếm
Người như thế mà cũng… Thôi, trả đây nửa tiền.
Không chờ anh nói gì, ả thò tay vào túi anh, moi mấy tờ tiền lẻ rồi đẩy anh ra ngoài ánh sáng.
Ả điếm quay về chỗ cũ, vừa đi vừa đếm tiền. Ả bên cạnh hỏi.
Ả điếm 2
Nhanh thế?
Ả điếm 1
Thằng chả hết xài rồi. Ham thì ham nhưng lực bất tòng tâm.
Hai ả cười rinh rích.
Ngoài kia, Hưng cúi đầu lủi thủi đi.
- Nhà Hưng – Ngoại – Đêm
Hưng về nhà. Vy đang ngồi trên thềm, dưới ánh trăng.
Anh dừng lại, ngạc nhiên, rồi đổ quạu.
Hưng
Sao giờ này mà đi lang thang đến đây? Đã bảo tối phải về nhà sớm!
Vy
(cười hồn nhiên)
Ở nhà em nước cắt, em đến tắm nhờ cái giếng trong sân của ông. Trời ơi, nước giếng mát quá.
Hưng nhìn ra sân, mấy cái áo ướt của Vy phơi trên dây. Tóc Vy ướt quấn vào đôi vai mảnh dẻ. Cô đang cầm cái khăn bông cũ trong tay, hồn nhiên.
Vy
Ông lau tóc cho em đi!
Hưng cầm lấy khăn để đầu Vy dựa vào ngực mình, lau khô tóc cho nàng. Vy được thể, rúc đầu vào nách Hưng.
Vy
Gãi tóc cho em nữa.
Hưng vụng về lồng mấy ngón tay vào chân tóc Vy, gãi khe khẽ. Vy lim dim:
Vy
Thích quá. Mẹ cũng thường gãi tóc cho em như thế này.
Hưng chỉ cho nàng xem năm sáu bức tượng nhỏ của nàng đặt trên những khúc cây.
Hưng
Biết mặt ai không?
Vy
Biết!
Vy cầm lấy một pho tượng, đùa nghịch.
Hưng
Nó còn ướt đấy.
Vy
Sao anh không làm cho nó khô lại, cho em chơi.
Hưng cười, đi lấy cái bao nung (một cái hũ lớn bằng sành, có nắp), cho cái tượng vào, rồi đặt lên ba viên gạch ám khói ở góc vườn.
Anh châm lửa vào củi. Vy chạy vào bếp ôm thêm củi đến cho Hưng.
Bất chợt, cô kêu lên một tiếng sợ hãi. Cô nhìn thấy những bức phù điêu ở một phía vách, những tấm lưng với những cặp mắt khinh khi đe dọa.
Hưng
Sao thế?
Vy nép trong tay Hưng, tay che mặt, he hé kẽ tay nhìn
Vy
Em sợ lắm. Chúng nó ghét em lắm, phải không ông?
Hưng
Chúng chẳng làm gì mình được đâu, Vy ạ.
Anh đến, úp từng cái một vào vách. Vy vẫn còn lo lắng.
Vy
Chúng nó có quay ra không anh?
Hưng
Không dám đâu.
Vy thở phào, cô lại cười.
- Nhà Hưng – Ngoại – Ngày
Mấy cô cậu sinh viên đang đạp xe về ngoại ô picnic. Họ đi ngang căn nhà của Hưng.
Một cô gái đi chậm lại, nhìn vào. Căn nhà Hưng bây giờ vẫn nghèo nàn nhưng trông thật nên thơ giữa nhiều cây dại đang nở hoa: những bông cát đằng tím rủ từ trên giàn, những bông bìm bìm leo trên hàng rào, và rất nhiều hoa dại trong vườn.
Lác đác, là những pho tượng nhỏ của Vy: Vy đau bụng, Vy nhăn mặt, Vy cười, Vy giận hờn.
Cô gái bảo bạn trai đi cạnh.
Cô gái
Xinh quá, hả anh?
Chàng trai
Ừ.
Thấy cô gái ngoái đầu nhìn lại, cậu trai hỏi.
Chàng trai
Có muốn vào xem không?
Cô gái
Ừ, hay là vào xem nhân tiện nghỉ chân một lát.
Đoàn sinh viên đạp xe vào khoảng sân qua cánh cổng không khép. Hưng đang sắp mấy cái lò vào giỏ, định xách đi. Một cô gái mau miệng.
Cô gái
Chào bác? Cho chúng cháu nghỉ nhờ một chút nhé!
Một cậu trai bảo nhỏ.
Chàng trai
Chú thôi. Râu tóc nhiều nên trông thế chứ nhìn cặp mắt chắc còn trẻ.
Hưng
Tôi đi đây, các cô cậu cần nghỉ thì cứ nghỉ.
Một cô sinh viên đang mải nhìn một bức tượng nhỏ đặt bên lùm hoa bìm bìm, gọi giật Hưng lại.
Cô sinh viên
Chú gì ơi, chú làm ra mấy cái tượng này hay là ai làm.
Hưng
Tôi chứ còn ai.
Cô sinh viên
Chú… Chú bán lại cho cháu cái tượng này nhé!
Hưng
Cô thích à?
Cô sinh viên
Cháu thích lắm. Đẹp quá.
Hưng(sung sướng)
Cô thích thì lấy đi.
Một cô gái khác suỵt bạn.
Cô gái 2
Ai lại thế…
Hưng
Không sao. Tôi làm cho vui thôi mà. Cô lấy, tôi lại làm ra cái khác, có sao đâu.
Cô gái vừa trách bạn nghe vậy, reo lên.
Cô gái 2
À, thế thì cháu cũng lấy một cái. Cái kia kìa… Thưa chú, bao nhiêu để cháu gửi tiền chú?
Hưng
Bao nhiêu cũng được, cô cứ để trên bàn cho tôi.
Hưng nói rồi đạp xe chở mấy cái lò đi.
Hai cô sinh viên moi hết túi, được mấy chục ngàn, đặt lên bàn. Rồi những cô cậu kia thấy thế cũng bắt chước… Mấy cậu con trai bảo nhau.
Cậu trai
Sắp Valentine rồi, mình mua những bức tượng này làm quà tặng thì oách nhất rồi!
- cửa tiệm – ngọai – ngày
Hưng từ cửa tiệm bước ra, vẻ mặt hân hoan.
- Nhà chú thím Vy – nội – Ngoại – ngày
Đến trước nhà Vy, anh ngấp ngỏng nhìn vào.
Từ trên gác xép, Vy thò đầu ra. Thấy Hưng, cô ríu rít vẫy tay, rồi chạy xuống, len lén bước qua khỏi chỗ bà thím đang ngồi đếm tiền. Thoắt cái cô đã chạy biến ra đường.
Hưng đón Vy, rút trong túi ra một vật, nắm chặt trong tay.
hưng
Cho em đây này, đố biết cái gì?
- Nhà Hưng – Ngoại – Ngày
Hưng và Vy ngồi xổm trong sân. Hưng đang cầm một cái que, vẽ xuống đất hình đồng hồ với những chữ số.
Hưng
Em nhìn đây: Kim này chỉ giờ, kim này chỉ phút, như thế này là mấy giờ?
Vy
Hai giờ… hai phút.
Hưng
Không phải, hai giờ mười phút.
Hưng xóa đi rồi vẽ lại.
Hưng
Thế này là mấy giờ?
Vy
Hai giờ… Mười lăm phút.
Hưng
Giỏi lắm! Còn thế này…
Vy níu tay Hưng lại.
Vy
Em mệt lắm, sao em lại phải đeo đồng hồ, đeo thì đẹp nhưng xem giờ nhức đầu lắm!
Hưng
Em phải nghe anh, phải tập xem đồng hồ, em không biết giờ nên đi đâu cũng hay về trễ, về tối thím em bắt ngủ ngoài hiên, khổ lắm.
Vy (nhăn nhó)
Nhưng mà…
Hưng
Nghe anh đi, cứ cứng đầu thì anh không gãi tóc cho Vy nữa đâu.
Nghe nói thế, Vy vội chìa tay ra. Hưng đeo đồng hồ vào tay cho Vy.
Vy nhìn Hưng vẻ thương yêu và đầy hạnh phúc.
Hưng cũng chợt nhìn thấy ánh mắt Vy. Mắt anh bỗng rơm rớm đỏ.
- Quán nước đầu xóm – Ngoại – Ngày
Một người đàn ông ngồi đối diện Hưng. Trên bàn có hai cốc bia sủi bọt.
Người đàn ông
Từ nay anh cứ làm cho tôi những cái tượng nhỏ như vậy. Cứ vài tuần tôi đến một lần. Hoặc là nếu tiện, anh cứ đem đến cửa hàng bán đồ lưu niệm của nhà tôi…
Người đàn ông rút ra một tấm danh thiếp. Hưng cầm, thờ ơ.
Hưng
Tôi cũng không biết có kịp làm như anh yêu cầu không. Anh biết đó, lúc nào thích là tôi làm tượng, không có quy củ gì cả… Vả lại, tôi còn phải làm lò cho hàng gốm.
Người đàn ông
Trời đất, dại gì mà bỏ thời gian làm lò… Tiền bán lò với tiền bán tượng, cái nào hơn?
Hưng mở to mắt nhìn như chưa hiểu. Lát sau, anh gật gật đầu.
- Nhà chú thím Vy – Nội – Ngày
Vy đang ngồi giặt chậu áo quần to tướng của cả nhà. Cái đồng hồ đeo tay tháo ra để một bên.
Thím Vy khẽ nhìn về phía Vy, bấm chồng.
Thím Vy
Ông xem, theo tôi thì nó đã biết làm đĩ rồi đấy!
Giọng bà rít lên đầy vẻ ghen tức. Ông chú mệt mỏi.
Chú Vy
Sao bà nói thế!
Thím Vy
Chứ không à. Ông không thấy nó đeo cái đồng hồ mới giá cả trăm ngàn! Tiền ấy ở đâu ra? Chắc lại cái lão Hưng nặn lò ở cuối xóm… Nghe nói lão thường dụ nó về nhà…
Ông chú thở dài, vẻ mệt mỏi, bối rối.
Chú Vy
Sao bà không để mắt đến nó một chút. Nó ngây, có biết gì đâu mà giữ thân.
Thím Vy
Ngây! Ngây mà biết vòi quà của trai. Cái ngữ ấy, năm ba bữa lại vác bụng kềnh lên, bôi tro trát trấu vào mặt tôi chứ chẳng chơi. Kiếm thằng nào mà tống gả nó đi cho rồi.
Chú Vy
Thằng nào? Nó ngây khờ như thế, gả cho thằng nào được? Mà lỡ có sao, cũng chẳng ai nỡ cười nó.
Thím Vy
Được rồi, ông để đấy tôi. Nói với ông là nói thế, chứ tôi cũng biết thừa ra rồi, ông thì cũng như ông phỗng trong chùa, có gì cũng chỉ biết trơ mắt nhìn.
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Hưng đang hí hoáy gỡ cái khuôn ráp vào cốt tượng. Anh bắt đầu cho thạch cao vào khuôn. Có tiếng động ngoài cổng.
Một người đàn ông trẻ, vai mang túi, tay cầm máy ảnh. Anh ta đang nhắm chụp căn nhà long lở giữa những lùm hoa dại.
Tiến vào sân, anh cất tiếng làm quen.
Nhà báo
Chào bác. Bác có biết anh Hưng, nhà điêu khắc ở đây?
Hưng
Tôi là Hưng đây, làm gì có nhà điêu khắc nào.
Nhà báo
Trời xin chào. Lâu nay tôi nghe nói về anh, bây giờ mới gặp. Tôi làm ở báo Mỹ thuật.
Hưng
Sao anh biết tôi?
Nhà báo
Một số người lưu ý loạt tượng gốm của anh mới xuất hiện trên thị trường mỹ thuật gần đây. Tôi muốn viết bài giới thiệu anh.
Hưng
Thế à? Viết về tôi?
Hưng ngần ngừ một lúc rồi bật cười.
Nhà báo
Trước hết tôi muốn chụp những tượng mới của anh.
Hưng nhìn ra vườn, chỉ có một vài cái.
Hưng
Tôi bán cả rồi. Chỉ mới làm lại mấy bức… Hay là chờ khoảng mười hôm nữa đi. Tôi đang thử làm thạch cao.
Nhà báo
Vì sao anh lại thay đổi chất liệu?
Hưng
Chất thạch cao mềm mại, phù hợp với đường nét của Vy hơn.
Nhà báo
Vy là ai?
Hưng chỉ vào pho tượng trước mặt, mỉm cười. Nhà báo gật gật.
Nhà báo
Tôi hiểu rồi, người mẫu của anh, nguồn cảm hứng của anh. Chà, chắc anh hạnh phúc lắm. Một gian nhà bé nhỏ, hoa lá trong vườn, tình yêu, nghệ thuật… Bỗng nhiên tôi thấy thèm được như anh quá!
Hưng cười, anh vớ bình nước lã trên bàn, rót ra cốc:
Hưng
Anh uống đi. Đường xa chắc khát.
Nhà báo nhìn ly nước, vẻ ngần ngại.
Nhà báo
Anh không có thứ nước gì khác trong nhà à?
Hưng
Nước gì?
Nhà báo
Nước gì mà có mùi men một tí ấy.
Hưng
À, bia rượu hả. Không có! Trước kia thì tôi uống nhiều. Nhưng nay thì bỏ rồi. Vy không chịu được mùi rượu.
Nhà báo (phá ra cười)
Anh biết không, nhiều họa sĩ ở thành phố tốn bao nhiêu chầu chiêu đãi mà tôi vẫn không viết đấy. Nhưng với anh thì khác. Viết chay, nhưng vẫn viết hay đấy nhé!
Hưng
Anh thích viết thì viết, không thì ra bờ ao câu cá với tôi một lúc rồi về. Nói thật với anh, tôi nặn tượng để cho vui, chứ không thiết làm nghệ sĩ, nghệ siếc gì đâu.
(Hình ảnh ngôi trường Mỹ thuật, chàng sinh viên nhận quyết định đuổi học năm xưa lại hiện ra. Những bức phù điêu cũ chập chờn thoáng hiện…)
Hưng bỗng cúi mặt, vẻ mặt đang vui chợt dàu dàu buồn. Nhà báo nhìn theo, quan sát vẻ mặt Hưng.
- Bờ ao – Ngoại – Ngày
Hưng vác cần, xách giỏ đi tới. Nhà báo theo sau. Hưng quay lại hỏi:
Hưng
Bao nhiêu người tài ba, sao anh không viết lại đi viết về cái thằng nghèo kiết xác như tôi?
Nhà báo
Nói thật với anh, thỉnh thoảng cũng phải có đề tài gì là lạ. Các họa sĩ ở thành phố thì bạn đọc đã nhẵn mặt hết rồi. Không nhai mãi điệp khúc cũ được.
Hưng buông dây câu xuống nước. Xa xa có tiếng ai hò:
“Hò ơ… Con cá trong lờ đỏ hoe con mắt
Con cá ngoài lờ ngúc ngoắc muốn vô”…
Hưng lắng tai nghe.
Trên đường, có người đàn bà to lớn, mặt có vẻ hung hãn đi qua, hỏi:
Người đàn bà
Hai chú có biết nhà bà Năm Luông ở đâu không?
Nhà báo nhìn Hưng. Hưng lắc đầu.
Hưng
Chịu, tôi chẳng biết bà Năm Luông là bà nào. Thím chịu khó ghé mấy nhà gần đây hỏi, chắc họ biết.
Người đàn bà ngoảy đi, không cảm ơn.
- Nhà thím Vy – Nội – Ngày
Thím Vy đứng ở mái hiên, gọi hời gọi hỡi:
Thím Vy
Vy ơi! Vy ơi!
Trong nhà, người đàn bà to béo đang ngồi, vẻ chờ đợi. Chú Vy ngồi đối diện, vừa rót thêm nước trà vào chén của khách, vừa hỏi:
Chú Vy
Cháu nó cũng lớn rồi, nhà tôi cũng ưng cho cháu theo chị đi kiếm việc làm ăn. Nhờ chị thương mà giúp cho cháu.
Người đàn bà gật đầu, lơ đãng
Người đàn bà
Ừa, để tôi, anh đừng có lo.
Chú Vy
Không biết quán hàng của chị ở đâu, xin cho biết đặng lui tới thăm chị sau này.
Người đàn bà không trả lời, chỉ ném một cái nhìn khó chịu về phía ông.
Ngoài kia, Vy tay xách bao đựng đầy vỏ lon, đang chạy về. Vất túi vỏ lon xuống một góc, cô kéo vạt áo lau cái đồng hồ, đang bị dây một vết bẩn.
Thím Vy dằng lấy tay Vy, kéo vào trước mặt bà khách. Bà khách thấy mặt mũi Vy, gật đầu vẻ hài lòng. Thím Vy ra vẻ ôn tồn:
Thím Vy
Ngồi đó đi con.
Rồi bà ra sau nhà, lấy mấy bộ áo quần của Vy nhét vào một cái túi. Ông chú Vy theo ra, bảo nhỏ với vợ:
Chú Vy
Sao mình cho nó đi theo người ta mà không biết nhà cửa quán hàng của họ ở đâu. Lỡ người ta đi thẳng thì biết đâu mà tìm.
Thím Vy
Ối trời, người ta đi thẳng cho thì đã may cho cả cái nhà này. Chị Lan này là chỗ quen, chị kinh doanh ở nước ngoài kia lận, không phải ở loanh quanh đây đâu mà tính thăm với viếng.
Chú Vy
Nước ngoài là nước nào, hoang đường quá…
Thím Vy
Thì chị Lan bán quán nước ở bên kia biên giới Kampuchea, không phải nước ngoài nữa à?
Chú Vy
Hả? Bà ơi, tôi nghe nói người ta đưa con gái qua đó bán cho nhà thổ, bà có biết không? Bà thương tui một chút đi bà…
Thím Vy
Thôi, ông phỗng ơi là ông phỗng ơi! Ông cứ khoanh tay ngồi yên cho tôi lo liệu.
Bà thím xách cái túi quay ra, đưa cho người đàn bà. Bà ta đang cầm tay Vy, chỉ chỏ những đường chỉ trong lòng bàn tay, ngọt ngào:
Người đàn bà
Con đừng lo, sau này con giàu có lắm, muốn chi cũng có.
Vy thơ ngây, nhoẻn cười:
Vy
Con chỉ thích ăn ốc nóng, hôm nào anh ấy cũng phải mua cho con.
Người đàn bà
Anh nào? Coi chừng đó, lũ đàn ông xấu lắm, tụi nó đã cho mình ăn là nhất định đòi này đòi nọ, uổng đời con gái lắm đó.
Vy
Dạ không, anh ấy tốt lắm, giống như mẹ con vậy đó.
Người đàn bà
Ai mà tin được. Thôi bỏ chuyện ấy đi. Con đi với dì lên phố, dì mua cho con nhiều quần áo, ngoài phố vui lắm.
Vy
Thật hả dì. Khi nào thì mình đi, mà đi có lâu không?
Người đàn bà
Con thích thì dì dẫn đi, đi chơi mua sắm xong rồi về.
Vy
Trời ơi, thích quá. Dì tốt quá. Dì có cho con gọi bằng mẹ không?
Người đàn bà
Ừ, đúng rồi, con kêu dì bằng mẹ đi…
- Nhà Vy – Nội – Ngoại – Ngày
Người đàn bà to béo chở Vy đi bằng xe máy.
Thím Vy ngồi đếm tiền trong phòng.
Dưới chái sau, ông chú Vy gục đầu, dáng thiểu não. Chợt ông sực nhớ ra, định chạy đi, nhưng rồi trấn tĩnh lại, ông ra vẻ điềm tĩnh, bước vào chỗ vợ.
Chú Vy
Bà có tiền, cho tôi ít chục ra quán làm vài ly.
Thím Vy
Cứ thấy có tiền là nhòm ngó ngay… Đây, mời ông đi cho.
- Nhà Hưng – Nội – Ngoại – Ngày
Ông chú Vy bước vào nhà Hưng.
Chú Vy
Hưng ơi!
Không ai trả lời. Ông hoảng hốt, chạy ra vườn, sục sạo. Chỉ có những cái tượng của Vy đang nhoẻn cười thơ ngây bên những lùm cây.
Một người ở nhà bên cạnh nhìn sang.
Người hàng xóm
Tìm Hưng à, đi câu rồi.
Ông chú tất tưởi chạy đi.
- Bờ ao – Ngoại – Ngày
Chú Vy thấy Hưng, gọi:
Chú vy
Anh Hưng, anh…
Hưng nhìn lên, lạnh lùng, vẻ thủ thế.
Chú Vy (vẻ mặt ông chú thiểu não)
Anh cho tôi nói cái này….
Hưng ngạc nhiên, đưa cần câu cho ông bạn nhà báo, đứng dậy lại gần ông chú Vy.
Ông chú Vy lập cập bảo
Chú Vy
Con Vy… Nó bị người ta dỗ đi mất rồi!
Hưng
Hả? Đi đâu?
Chú Vy
Đi qua bán hàng giải khát bên Kampuchea!
Hưng
Trời đất! Lúc nào? Sao ông không báo ngay Công an?
Chú Vy
Anh… Anh báo Công an giúp tôi… Nhưng anh đừng nói là tôi bảo với anh đấy nhé.
Hưng
Sao vậy?
Chú Vy
Sợ bà xã tôi biết, thì tôi chết mất.
Hưng nhìn ông chú một cái nhìn nẩy lửa, gạt ông qua một bên, vội vã bước đi.
Ông bạn nhà báo chạy theo.
Nhà báo
Để tôi giúp ông.
Anh ta đưa xe máy ra, Hưng nhảy lên phóng gấp, đuổi theo người đàn bà và Vy.
- Xa lộ – Ngoại – Ngày
Đường xa lộ dài tít tắp. Người đàn bà chở Vy đi vùn vụt. Vy bám vào lưng người đàn bà, kêu.
Vy
Dì ơi, chạy nhanh quá, cháu sợ lắm.
Người đàn bà
Sợ cái gì. Đi nhanh, vào phố sớm, mua sắm cho cháu rồi còn về chứ.
Vy có vẻ xuôi tai, bám chặt lấy lưng người đàn bà.
Hưng phóng tới, vượt qua chiếc xe. Người đàn bà phanh kít, chiếc xe chao đi.
Vy ngã xuống đường.
Người đàn bà
Đi đứng kiểu gì vậy? Muốn tao cào mặt ra không?
Hưng không đáp, chạy tới đỡ Vy dậy.
Vy
Anh làm em té, trầy hết cả chân rồi, làm sao đi phố chơi với dì Hai.
Hưng
Không đi đâu cả! Anh chở về.
Vy
Không, em muốn đi chơi, dì Hai dẫn em đi sắm áo đẹp.
Người đàn bà nghe vậy sấn lại, nắm áo Vy lôi về phía mình.
Người đàn bà
Mày cướp gái của tao à, đâu có dễ ăn vậy, tao không phải thứ dễ chơi nghe chưa.
Dứt lời bà xông vào Hưng. Vy mếu máo chạy lại chen vào giữa hai người:
Vy
Dì Hai, đừng đánh anh Hưng. Dì dữ vậy cháu không đi phố với dì nữa đâu, cháu về đây.
Hưng quàng tay ôm Vy, đẩy cô ra phía sau mình. Người đàn bà rút điện thoại.
Người đàn bà
Tao gọi đàn em tới xử mày, coi sức mày tới đâu.
Vy ré lên khóc. Hưng chụp lấy cườm tay người đàn bà, vặn mạnh. Vừa lúc đó có tiếng xe Công an hú còi chạy lại. Trên xe có ông bạn nhà báo của Hưng. Viên sĩ quan Công an bước xuống.
sĩ quan công an
Đứng im! Mời bà về đồn. Bà bị tạm giữ để điều tra về đường dây bán người qua biên giới.
- Nhà chú thím Vy – Ngoại – Ngày
Ông chú Vy đưa cho Vy bọc quần áo. Moi hết trong túi có ít tiền lẻ, ông đưa cho Vy. Xong, ông dắt Vy ra đường.
Một người đàn bà bên hàng xóm hỏi.
Người hàng xóm
Nghe nói cái anh chàng Hưng đó mỗi ngày bán được có mấy cái lò, con bé qua đó liệu có gì mà ăn không?
Chú Vy
Cũng đành thím ạ. Ít hôm nữa bà xã tôi được về rồi. Tôi chỉ sợ bà ấy không để nó yên. Mình già rồi, thương cháu thì thương, nhưng…
Người hàng xóm
Nhưng mà vẫn sợ vợ hơn, phải không?
Chú Vy
Thôi mà thím, ruột tôi đã nẫu như tương, thím còn đem ra mà xào lăn nữa, khổ quá.
Chú Vy dắt chiếc xe đạp cũ ra, chở Vy đi. Vy ôm bọc áo quần, mặt mày hớn hở.
- Nhà Hưng – Ngoại – Ngày
Hưng đang hái một bó hoa dại trong vườn, cắm vào bình. Mấy chùm khế ngọt đặt giữa bàn, còn nguyên cuống lá.
Ông chú dừng xe, Hưng chạy ra. Cây lá trong vườn xôn xao trong gió. Chú Vy cầm tay Vy trao cho Hưng. Hưng dắt Vy vào nhà.
Bóng hai người đi từ ngõ vào. Tay Vy xách cái bọc, đầu tựa vào vai Hưng.
- Nhà Hưng – Ngoại – Ngày
Hưng tết hoa trong vườn thành một chiếc vương miện, đặt lên đầu Vy. Vy cười, hai người ôm choàng lấy nhau, đứng yên trong cơn gió thổi qua vườn.
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Hưng ngồi đối diện với Vy.
Hưng
Từ nay Vy ở mãi đây với anh nhé!
Vy gật đầu, nhưng mắt vẫn lộ vẻ ngần ngừ, nhìn vào mấy bức phù điêu đã úp lại.
Hưng hiểu ý, đứng dậy gom tất cả lại, bỏ vào một cái hòm gỗ, khóa lại.
Hưng
Anh giam chúng lại rồi, không bao giờ mở ra nữa. Em đừng sợ.
Vy tươi nét mặt, xê lại gần anh, úp mặt vào vai anh.
Đêm.
Trên giường, Hưng nằm quay mặt ra ngoài. Sau lưng anh, Vy nằm úp thìa, ôm lấy lưng Hưng.
Vy
Quay mặt lại đây đi, anh.
Hưng quay lại. Vy gối đầu lên tay anh. Cô cầm tay kia của anh, đặt lên đầu mình.
Vy
– Gãi tóc cho em đi.
Hưng lồng những ngón tay vào chân tóc Vy. Vy lim dim mắt, dán chặt vào người Hưng, áp mặt vào ngực anh hít thật sâu:
Vy
Không giống mùi của mẹ, nhưng cũng rất thích.
Hưng
Em nghe anh nói này, anh là một người đàn ông, không phải là mẹ đâu.
Vy mở choàng mắt rồi nhắm lại.
Vy
Mặc. Em thích.
Hưng vỗ nhẹ vào lưng cô, vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nâng niu. Bỗng, anh rụt người lại, bảo Vy.
Hưng
Ngủ đi Vy. Anh nằm ở ngoài này.
Vy níu lấy anh.
Anh quay lại, một sức mạnh trào dâng trong cơ thể anh. Anh ôm chặt lấy Vy. Tay anh mở những chiếc cúc áo của nàng.
Vy
(thỏ thẻ)
Anh đừng làm em đau nhé.
Hưng gật đầu… Bàn tay anh cố gượng nhẹ trên đôi vai mịn màng của Vy.
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Hưng ngồi nặn cốt một bức tượng mới, lớn hơn tất cả những bức tượng mà anh đã làm.
Trên giường, Vy đang nghịch với sợi dây nịt của anh.
Vy
Sao lần này anh làm cái tượng lớn thế?
Hưng
Anh muốn làm lại hình ảnh của em, như trong đêm hôm qua.
Vy
Đêm qua? Như thế này hả anh?
Vy đưa tay lên mở áo.
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Cốt tượng đã hoàn thành, thể hiện một người đàn bà mang vẻ đẹp nguyên sơ, đang đùa nghịch với một con rắn quấn quanh chân.
Vy
Sao sợi dây nịt lại hóa thành con rắn hở anh?
Hưng
Đây là tượng “Eva trong vườn địa đàng”.
Vy
Eva là ai hở anh?
Hưng
Là em. Em là Eva, em chưa biết lành biết dữ.
Vy
Em không hiểu.
Hưng
Em không cần hiểu làm gì. Trái tim em cảm được tất cả những gì anh nói.
Hưng cầm tấm khăn quấn quanh người Vy, rồi bế bổng nàng lên đặt nàng lên bệ cửa sổ, để nàng ngồi đấy, sáng rực trong ánh nắng.
Cả khu vườn hiện ra quanh hai người, xanh mơn mởn.
- Quán nước – Ngoại – Ngày
Một nhóm nghệ sĩ đang ngồi chơi. Một người đang xem báo.
Trên báo là hình Hưng và Vy trên xa lộ hôm nào. Dòng chữ thật to trên báo hiện ra: “Một vụ bắt cóc”.
Người đang xem báo
Vụ bắt cóc người yêu của nhà điêu khắc Phạm Ngọc Hưng. Phạm Ngọc Hưng nào nhỉ, sao làng điêu khắc lại có cái tên này?
Một người khác 1
Nghe nói có tay Hưng nào đó, làm tượng gốm thiếu nữ độc đáo lắm đấy.
Một người khác 2
Có gì, chẳng qua là đồ trang trí, bán ở hàng lưu niệm thôi, không phải tác phẩm nghệ thuật đâu.
Một em bé bán báo lại gần. Một người mua một tờ báo khác.
Tờ này giật tít lớn hơn: “Vụ bắt cóc bạn gái nhà điêu khắc Phạm Ngọc Hưng”.
Người mua báo (cười tủm tỉm)
Thằng cha Hưng này hên thật, bỗng không nổi đình đám, thế là nổi tiếng rồi đấy.
Một người khác 1
Biết đâu chính thằng chả dàn dựng ra vụ bắt cóc hụt cũng nên.
- Gallery Suối Hoa – Nội – Ngày
Hằng cầm điện thoại, đang gọi.
Hằng
Anh Tuân à, anh cho em số điện thoại của Phạm Ngọc Hưng được không?
Tuân – chính là nhà báo đã đến thăm và giúp Hưng đi tìm Vy – trả lời ở đầu dây bên kia.
tuân
Không được đâu, em ạ.
hằng
Sao thế, sao ông anh chơi xấu với em gái vậy.
tuân
Không phải chơi xấu đâu. Tay Hưng này không có điện thoại, không có địa chỉ mail, không có cái gì để liên lạc từ xa tất tần tật. Em có thích gặp thì anh đưa đi, nhưng hơi xa, mười mấy cây số đấy.
hằng
Đi cũng được nhưng em bận lắm. Thôi nhờ anh vậy. Bây giờ, trước hết nhờ anh mấy bài báo, đưa tin về Phạm Ngọc Hưng thật nhiều vào. Sau đó, nhờ anh thay mặt em đàm phán với Hưng. Trước hết, anh bảo y đừng có bán tượng của mình ra các cửa hàng lưu niệm nữa. Em sẽ thổi tung tay này lên thị trường nghệ thuật hẳn hoi.
- Gallery Suối hoa – ngoại- ngy
Đông đảo người xúm xít trước khung cửa kết đầy hoa. Trên cưả là tấm băng với dòng chữ “Triển lãm điêu khắc Phạm Ngọc Hưng“.
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Hưng đang thắt cà vạt , Vy bảo:
vy
Anh ơi, đừng đi. Em ở nhà một mình buồn lắm!
Hưng vẫn thắt cà vạt.
hưng
Ngoan nào. Mọi khi anh đi, em có ngăn trở gì đâu.
vy
Không hiểu sao lần này, em lo sợ quá!
hưng
Đừng có ngốc nghếch, em chỉ hay cảm giác vu vơ thế thôi. Anh đi rồi sẽ về sớm, đừng buồn.
- Gallery Suối Hoa – Nội – Ngày
Nhiều cô gái đến tặng hoa cho Hưng, trong đó có cả mấy cô bé sinh viên đã ghé nhà trước đây.
Một người đàn ông có vẻ chững chạc, dáng chừng là một quan chức, vừa cắt băng khánh thành.
Mọi người đi quanh, chiêm ngưỡng những bức tượng của Hưng.
Chính giữa gallery là bức tượng Vy khỏa thân được đúc bằng đồng. Một người đàn ông nước ngoài đang ngắm nhìn với vẻ ngưỡng mộ.
Phía cuối phòng, bên bàn tiệc, Hưng đang cầm ly rượu trên tay. Anh mặc bộ quần áo mới, thắt cà vạt. Hình như anh chưa quen với bộ y phục trang trọng, thỉnh thoảng lại đưa tay nới cà vạt. Cách anh cầm ly rượu cũng có phần lóng ngóng, nhiều người đến cụng ly chúc mừng anh, anh đưa ly rượu ra đáp lễ một cách vụng về.
Hằng trong bộ váy thanh lịch đang đứng nơi một góc phòng khác, nói chuyện thầm thì với vị quan chức vừa cắt băng lúc nãy.
Một họa sĩ trẻ vừa quan sát Hưng vừa nói với người phụ nữ đứng gần:
họa sĩ trẻ
Cô xem cách hắn cụng ly kìa, giống như người đang đấu kiếm.
Người phụ nữ cười tủm tỉm.
người phụ nữ
Đàn ông thì phải lịch lãm, nhưng nghệ sĩ thì vụng về một chút cũng được, có thể cảm thông.
Họa sĩ trẻ nhún vai.
Trước pho tượng Vy khỏa thân, người khách nước ngoài vẫn đang ngắm nhìn.
Người khách quan chức đang rời phòng triển lãm. Hằng theo đưa tiễn, miệng mời tha thiết:
hằng
Tối nay gallery sẽ mở tiệc chiêu đãi, rất mong anh đến dự…
Vị quan chức mỉm cười, bắt tay Hằng từ giã.
quan chức
Tối nay tôi bận, nhưng sẽ có một dịp khác. Chúc em càng ngày càng thành công hơn nữa!
Hằng quay vào, đến bên Hưng:
hằng
Hôm nay mọi sự mỹ mãn ngoài dự tính… Kìa, anh sao thế?
Mặt Hưng bối rối
hưng
Không hiểu sao tôi nóng ruột quá. Tôi về đây…
Hưng đặt ly xuống bàn, bỏ đi không chào. Hằng nhìn theo, bất bình.
- Nhà Hưng – Nội – Ngoại – Đêm
Hưng hối hả qua cổng, mở cửa. Căn nhà trống hiện ra. Hưng đi vào, miệng gọi:
hưng
Vy ơi! Vy ơi!
Không ai trả lời.
- Ngõ hẻm – Ngoại – Đêm
Anh đi ra ngõ, chạy quanh những con hẻm, chiếc cà vạt lúc lắc trước ngực. Một bà cụ bán quà vặt ven đường bảo:
bà cụ
Tìm con Vy hả? Nó bị gì không biết mà nghe khóc suốt buổi chiều.
Hưng vò đầu bứt tai, chạy quanh một lúc. Đến hàng ốc, anh gặp bọn con trai du đãng vừa nhậu nhẹt xong, đang kéo nhau đi. Hưng đến, hỏi bà hàng ốc:
hưng
Bà có thấy Vy đến đây không?
Người đàn bà nói “Không thấy” nhưng vẻ mặt lộ rõ sự ngần ngại lúng túng. Hưng biến sắc, quay mình chạy về nhà.
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Vy đang ngồi xổm ở ngạch cửa, đầu bù tóc rối, áo quần xốc xếch. Nàng nhìn anh, đôi mắt đầy vẻ tức tối.
Hưng cúi xuống đỡ Vy dậy:
hưng
Anh có làm gì đáng giận đâu? Em đi đâu, anh tìm em cả buổi.
vy
Em đi ăn ốc với bọn thằng Hải đầu bò.
Hưng nổi nóng, anh tát Vy một bạt tai. Vy vùng chạy, nấp vào một góc, vẻ hoảng loạn.
Hưng nhìn nàng trân trân, chợt mắt anh rớm đỏ, anh bước đến ôm lấy nàng. Nhưng nàng hoảng loạn vùng vẫy, luôn miệng nói nhảm:
vy
Anh bỏ em. Anh đi. Anh bỏ em. Anh đi…
Hưng
(dỗ dành)
Anh đã bảo em rồi, anh đi làm những việc ích lợi cho chúng mình mà. Em hãy ngoan, anh khi nào cũng thương yêu em nhất.
vy
Không phải, anh không thương Vy, anh gạt Vy ngã, đau quá, hu hu!…
Hưng cố ôm nàng, áp môi vào má nàng, nhưng Vy cắn vào môi anh rướm máu. Hưng một tay cắp chặt Vy, một tay mở hộp thuốc tìm tòi:
hưng
Yên, để anh cho em uống một viên an thần, sẽ đỡ ngay.
Vy vùng đạp mạnh, hộp thuốc và chiếc bàn đều đổ nhào, cả hai ngã lăn, Hưng cố gắng ôm chặt nàng. Anh xoa lưng nàng, dỗ dành nàng nhưng vô hiệu.
Cuối cùng anh cố ép đầu nàng vào vai mình, đưa tay gãi gãi chân tóc nàng. Như đã quen với cảm giác quen thuộc, Vy dịu dần xuống rồi thiếp đi, ngực vẫn còn những tiếng khóc tớt nhè nhẹ còn sót lại.
Hưng bồng nàng đặt nhẹ xuống giường, sắp lại các lọn tóc của nàng ngay ngắn, kéo chăn đắp cho nàng. Vy ngủ rồi, anh ngồi lặng bên nàng, nghĩ ngợi.
Mặt trời lên trong vườn. Cây lá mơn mởn xanh, những lùm hoa dại vừa nở.
Khung cửa sổ vẫn mở suốt đêm, giờ đây những tia nắng sớm đang rọi vào.
Vy tỉnh giấc. Cô bỡ ngỡ nhìn, thấy Hưng đang ngủ say bên mình. Bộ áo quần và chiếc cà vạt vắt trên ghế.
Vy rón rén dậy, bước qua người Hưng xuống khỏi giường.
Cô nhón chân đến bên chiếc ghế, nhè nhẹ rút chiếc cà vạt, đem bỏ vào thùng rác.
Trên giường, Hưng mở hé mắt nhìn theo Vy. Anh giả vờ như đang ngủ say.
Bất chợt, chiếc điện thoại (mới xuất hiện trong nhà Hưng cùng một số vật dụng mới khác) phát ra một tiếng reo. Vy hoảng hồn, ba chân bốn cẳng chạy lại giường, nhảy thót lên nép vào người Hưng. Hưng choàng tay ôm nàng.
hưng
Đừng sợ, chẳng có gì đâu, chuông điện thoại ấy mà…
Hưng với tay cầm điện thoại, tay kia vẫn ôm Vy.
- Gallery Suối Hoa – Nội – Ngày
Đầu dây bên kia, Hằng đang ở trong gallery. Có mấy người đàn ông đứng chờ, chừng như muốn mua tượng.
Hằng gọi điện thoại.
hằng
Anh phải đến đây đi chứ. Ngày nào cũng đến vài giờ. Người ta đến xem tượng, cũng muốn biết mặt mũi tác giả…
hưng
Chị giúp tôi mọi việc đi. Thế nào cũng được. Hiện giờ, tôi chưa thể đi đâu được.
hằng
Sao thế? Anh quên à, chiều nay là tiệc chiêu đãi Ban Chấp hành Hội Mỹ thuật thành phố, chiều mai là họp báo, anh phải có mặt đấy. Anh mà không đến, Hằng biết xoay xở thế nào?
hưng
Thôi được rồi, để tôi nghĩ cách…
- Cửa tiệm thời trang – Nội – Ngày
Hưng đang ôm dưới nách một chiếc hộp. Anh cúi xuống lựa đôi giày cao gót bé bỏng, cầm giày lên, anh ướm tay đo, ngắm nghía một lúc, rồi bảo:
hưng
Tôi lấy đôi này.
Cô bán hàng
Anh giỏi thế, chọn thế này thì phụ nữ cũng thua. Người yêu anh đi số giày nhỏ thế, chắc có đôi bàn chân xinh lắm?
Hưng ngượng nghịu gật đầu.
- Nhà Hưng – Ngoại – Nội – Ngày
Vy đang lấy tấm ni lông trùm lên mấy đống củi trong vườn. Thấy Hưng, cô hớn hở:
vy
Em trùm củi lại kẻo mưa ướt… Giữ củi cho anh hun gốm đấy.
hưng
Em vào đây, anh bảo cái này.
Vào trong nhà, Hưng mở hộp, lấy ra chiếc áo đầm rất xinh. Vy kêu lên:
vy
Ôi, đẹp quá!
hưng
Anh mua cho em đấy.
vy
Mua cho em?
Vy ngẩn người, tay cầm áo ướm vào người.
Hưng
Để anh mặc cho.
Anh mặc áo cho Vy, chải tóc cho Vy, đeo vào chân cô đôi giày xinh xắn. Anh đẩy Vy đến trước gương.
Vy ngây người ra, hớn hở ngắm nghía mình.
Hưng mặc bộ quần áo mới, thắt cà vạt, đến đứng bên Vy. Thấy chiếc cà vạt, Vy hốt hoảng:
vy
Anh lại đi?
Hưng nhẹ nhàng giữ tay Vy lại.
hưng
Vy đừng sợ, anh đi đâu, anh cũng đưa Vy theo với anh nhé.
Vy
Em cũng được đi với anh hả anh?
Hưng gật đầu. Vy nhảy lên, sung sướng. Chưa quen với đôi giày, cô trượt chân suýt ngã, Hưng phải nhanh tay đỡ lấy.
- Một nhà hàng sang trọng – Nội – Ngày
Bữa tiệc được bày trong một phòng lớn biệt lập trên tầng hai.
Những vị khách đến trước đang ngồi. Tất cả đã sẵn sàng. Hằng có vẻ sốt ruột nhưng cố giữ điềm tĩnh. Cô ngoái nhìn ra cửa, rồi lại cầm ly rượu đến bên một vị khách lớn tuổi nhất.
hằng
Anh đến được, em mừng quá! Chủ tịch Hội quan tâm thế này, thật là danh giá cho Gallery Suối Hoa quá.
Vị khách
Chúc mừng em! Em quả là Mạnh Thường Quân của nghệ thuật. Em đã phát hiện cho nghệ thuật một tài năng mới! Nếu không quá lời, cục đất vào tay em cũng hóa ra vàng đấy!
Hằng cười ra vẻ khiêm tốn
hằng
Anh quá khen, làm như em có phép tiên không bằng.
Một người ngồi cạnh đưa ly ra.
người khách 1
Anh thì anh chúc mừng doanh thu của em ngày hôm nay… Thắng to nhé, một ngày dài hơn thế kỷ đấy.
hằng
Dạ, em tính kỹ lắm mới bung ra làm cú bùng nổ này đây anh ạ.
Họa sĩ trẻ ngồi ở cuối bàn bảo.
họa sĩ trẻ
Hôm nay chắc chỉ ngồi được chừng nửa giờ thôi, còn phải chạy chút việc. Bà chủ thông cảm nhé.
hằng
Sao vội thế?
Hằng đưa mắt nhìn cô phụ tá đứng ở góc phòng. Cô gái đến cửa sổ nhìn xuống.
Dưới cổng, Hưng đang bước vào. Cô gái gật đầu, ra hiệu cho Hằng.
Hằng tươi nét mặt, vào ghế ngồi:
hằng
Thưa các vị khách quý! Gallery Suối Hoa rất hân hạnh được quý vị quan tâm đến dự buổi tiệc vui hôm nay… Do có chút trở ngại về xe cộ nên anh Phạm Ngọc Hưng đã tới muộn vài phút. Bây giờ anh Hưng đã khắc phục mọi trở ngại để kịp đến, cùng với Gallery Suối Hoa nói lời cảm ơn…
Cửa bật mở, Hưng bước vào. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên từ các khách mời nhất là khách nữ. Một số khách đàn ông vỗ tay miễn cưỡng. Hằng nhanh nhẹn tiến đến định khoác tay Hưng:
hằng
Anh Hưng, các vị khách quý chờ anh đã lâu rồi đấy!
Hưng ngoái lui sau, đưa tay cầm tay Vy. Hằng ngạc nhiên, hơi khựng lại.
Hưng
Mình đưa cả Vy theo, dỗ mãi cô ấy mới chịu đấy!
Mặt Hằng sa sầm, không giấu được vẻ bực mình. Nhưng cô tự kiềm chế ngay, cầm lấy tay kia của Vy, quay vào:
hằng
Xin giới thiệu với quý khách, cùng đi với anh Phạm Ngọc Hưng còn có cả cô Vy, người mẫu, nguồn cảm hứng của nhà nghệ sĩ!
Cả bàn tiệc sinh động lên, các vị khách đàn ông đều tươi nét mặt. Các nữ khách thì chăm chú quan sát Vy với vẻ tò mò săm soi.
Đây đó người ta xì xào:
tiếng xì xào
– Đẹp thật! Thằng cha Hưng diễm phúc thế!
– Thảo nào hắn sáng tác như trâu không biết mệt nghỉ!
Một nữ khách
Đẹp thì đẹp thật nhưng sao có vẻ lóng ngóng thế nào ấy!
Người ngồi cạnh, chính là họa sĩ trẻ lúc nãy nôn nóng đòi về sớm, bảo:
họa sĩ trẻ
Lóng ngóng thế mới hay, đầy vẻ hoang sơ. Tuyệt!
Hằng ấn Vy ngồi vào cạnh ông Chủ tịch Hội. Còn Hưng, cô đẩy đến bên một nữ khách trung niên.
Vy bỡ ngỡ, đứng dậy đến ngồi bên Hưng.
vy
Em muốn ngồi với anh cơ”.
Hưng mỉm cười, bảo Hằng.
hưng
Xin lỗi, lần đầu tiên cô ấy đến chỗ tiệc tùng nên còn nhút nhát lắm. Để cô ấy ngồi bên tôi thì hơn.
Hằng không giấu được cái nhún vai thoảng qua. Cô tự đến ngồi cạnh ông Chủ tịch.
Tiếng sâm banh nổ lốp bốp. Hưng gắp thức ăn cho Vy.
Vy lần đầu nhìn thấy những món ăn lạ, cô chỉ chỏ hết món này đến món kia, bắt Hưng gắp.
Người họa sĩ nôn nóng lúc nãy chăm chú nhìn cô. Một người bên cạnh châm chọc.
người khách
Nhìn khéo rơi cả tròng mắt ra ngoài đấy. Này, lúc nãy nghe nói mày bận việc, phải đi ngay mà.
họa sĩ trẻ
Chân tôi, tôi đi, phải chân ông đâu mà lo. Này, ông thấy không, một týp femme – enfant, vừa là đàn bà, vừa là trẻ con. Kỳ diệu thật.
Bên kia, Vy làm rơi cái thìa xuống đất. Cô định cúi xuống nhặt lên. Hưng chận lại, nói khẽ.
hưng
Đừng em. Cái thìa ấy bẩn rồi, không dùng được nữa.
Vy
Nhưng em muốn ăn tiếp món súp này, ngon lắm.
hưng
Đợi tí, người ta thay thìa mới cho em.
Một người phục vụ tiến đến, đặt trước mặt Vy cái thìa mới. Vy hí hửng cười:
vy
Có thế chứ.
Một nữ khách liếc nhìn sang, không giấu được một nụ cười khinh thị.
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Vào đến nhà, Hưng bảo.
hưng
Anh dặn em nhé, lần sau đang ăn không được mút ngón tay đâu.
vy
Mút ngón tay thì sao hở anh?
hưng
Thì người ta cười. Người ta bảo mình không lịch sự.
vy
Em chẳng sợ người ta.
Hưng
Này đừng cãi anh nhé. Em mà không nghe lời anh thì anh không yêu Vy nữa đâu.
Vy sợ, đang ngắm nghía mình trước gương, liền chạy tới ôm lấy Hưng.
vy
Không, anh đừng ghét Vy, Vy nghe lời anh mà.
Hưng
Thôi được rồi. Thay áo đi.
vy
Nhưng em thích mặc áo này.
hưng
Áo này chỉ mặc đi chơi thôi. Em mà ngoan, lần sau anh dẫn em đi nữa.
vy
Thật nhé?
Vy hí hửng nói, rồi định tốc áo lên. Hưng ngăn lại.
hưng
Lớn rồi, không bạ đâu thay đồ đó được. Vào trong này này. Trong phòng ấy.
Hưng đẩy nàng vào phòng.
- Đường phố – Ngoại – Ngày
Anh của Hưng đang mua tờ báo nơi đứa trẻ bán báo rong ven đường. Tờ báo có đăng bài ở mục văn nghệ, nói về Hưng, có hình Hưng bên cạnh.
- Nhà cha mẹ Hưng – Nội – Ngày
Căn nhà rường. Cha Hưng đang ngồi dựa ghế, duỗi chân cho một thầy thuốc châm cứu ở đầu gối. Chợt thấy có tờ báo ai đặt ngay ngắn bên cạnh, trang báo mở ra đúng vào trang có bài và hình Hưng.
Ông cầm lên đọc, khuôn mặt già nua dần dần dịu lại, lộ vẻ cảm động.
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Hưng đang nặn cốt tượng mới. Vy ở sau lưng Hưng, đầu áp vào lưng Hưng, tinh nghịch thỉnh thoảng lại đưa tay ra phía trước véo tai, véo mũi anh.
Trước mặt hai người là tấm gương. Hưng nhìn vào đó, quan sát nét mặt hí hửng của Vy để nặn lại trên đất sét. Anh suỵt suỵt!
hưng
Đừng! Đừng nghịch, Vy!
Điện thoại reo.
Hưng đưa tay dính đất lên chỉ vào máy.
hưng
Cầm máy cho anh.
Vy chạy đến. Cầm cái tai nghe lên, Vy nhìn lui nhìn tới, vẻ ngạc nhiên.
hưng
Anh vừa mua máy mới, cái này tốt hơn, có tai nghe rời. Đem tới đây cho anh.
Vy đến bên Hưng, cầm máy dí sát vào má Hưng cho Hưng nói chuyện.
hưng
Alô, ai đấy? … Ủa, anh, sao biết số máy của em? …
Em vẫn nhớ anh, nhớ nhà lắm chứ. Nhưng… À, vâng, vâng, để rồi em sẽ điện ra ngay…
Vy nhìn theo, tò mò.
vy
– Ai đấy anh?
hưng
Anh của anh. Anh ấy bảo, tìm mãi mới có số điện của nhà mình.
vy
Anh cũng có anh nữa à?
Vy nhăn nhăn mũi, như đang đánh hơi một điều gì.
hưng
Có chứ. Anh có cha, mẹ, cha mẹ anh già rồi, lâu lắm không gặp.
Một thoáng hình ảnh những ngày buồn hiện về. Hưng bùi ngùi bảo Vy:
hưng
Thôi, chuyện đâu còn có đó, mình làm tiếp việc của mình đã nhé.
Hưng tiếp tục nặn cốt tượng. Chuông điện thoại lại reo. Vy lại chạy đến lấy máy.
Đầu dây bên kia là Hằng.
hằng
Anh Hưng à, hôm nay có một nhóm ở Gallery Hồng Kông sang, người ta hẹn đến đấy!
hưng
Thì Hằng thay anh quyết định mọi việc đi.
hằng
Được rồi! Em sẽ đảm nhiệm hết mọi việc. Chuyến này có khả năng đẩy hết các tác phẩm kỳ triển lãm vừa rồi đấy, anh phải nỗ lực làm thêm cái mới đi nhé. Thời đang đến, không tranh thủ là uổng lắm.
hưng
Được rồi, nhưng còn bức tượng khỏa thân, Hằng giữ lại cho anh đấy. Bức ấy anh không bán đâu.
hằng
Để xem… Nếu được giá thì sao?
hưng
Bao nhiêu anh cũng không bán.
Hưng quay về với bức tượng. Tay anh uể oải, rồi bỗng bỏ dở. Đứng dậy, anh châm thuốc hút.
Vy đến bên anh. Thấy anh đăm chiêu, Vy rụt rè:
vy
Sao anh không làm nữa?
hưng
Anh bị mất tập trung… Thôi, đến chiều làm tiếp đi em.
Nói rồi Hưng ra cửa sổ, dựa cửa nhìn ra xa.
Một khúc nhạc trỗi lên, cho người xem hiểu là anh đang nhớ nhà.
- Nhà cha mẹ Hưng – Ngoại – Nội – Ngày
Taxi dừng trước cổng. Hưng đỡ Vy bước xuống.
Tay xách túi, tay dắt Vy, Hưng bước vào nhà. Anh Hưng đón, hai anh em ôm lấy nhau mừng mừng tủi tủi.
Mẹ Hưng từ trong nhà bước ra.
Hưng
Cha đâu, mẹ?
mẹ
Cha con đau, lâu nay khớp gối sưng không đi lại được. Con vào thăm cha con đi.
Hưng thoáng đanh mặt lại, ngập ngừng… Anh Hưng ghé tai:
anh hưng
Chuyện ngày trước qua rồi, thôi để qua đi, nếu ông cụ không nhắc thì chú cũng đừng nói tới làm gì.
Ba người bước vào phòng trong.
Gần như không ai để ý đến Vy. Vy không biết làm gì, ngồi xuống ngạch cửa, nhìn quanh những đồ vật xưa cổ trong nhà.
- Sân nhà cha mẹ Hưng – Ngoại – Ngày
Một bàn tiệc trà đã bày ra. Người tham dự là gia đình Hưng và một số bà con lớn tuổi trong họ.
Một ông già vừa nhấp chén rượu, vừa khề khà bảo Hưng:
cụ già
Bác biết con nhất định rồi sẽ nên danh nên thể với đời. Ngay từ trước, khi thiên hạ còn nói ra nói vào, bác cũng đã nói, trước sau có ngày con sẽ khá…
- Bếp nhà cha mẹ Hưng – Nội – Ngày
Mẹ Hưng đặt bình trà lên khay, bảo Vy:
mẹ hưng
Con bưng khay nước lên mời chú bác. Hôm nay bày tiệc cũng là để giới thiệu con với người trong họ. Trước đã theo nhau không cưới hỏi, giờ cũng nên có chén rượu lạt ra mắt bà con.
Vy mặc áo dài, bưng khay nước ra sân.
- Chỗ bàn tiệc – Ngoại – Ngày
Vy bưng khay đi. Chợt khi xuống thềm, Vy vấp tà áo dài, ngã sấp, khay nước rơi xuống đất vỡ tung tóe.
Hưng ngượng đỏ mặt, còn Vy ngồi dậy hốt hoảng òa khóc. Mấy bà lớn tuổi trong bàn tiệc đưa mắt nhìn nhau, vẻ ngao ngán.
- Nhà cha mẹ Hưng – Nội – Đêm
Mẹ Hưng đặt mấy gói quà đặc sản vào chiếc giỏ.
mẹ hưng
Đem vào trong ấy mà dùng. Khổ, nó vụng thế, rồi ai lo cho.
Bà thở dài rồi bước ra. Hưng không nói gì, vẫn tiếp tục bỏ quần áo vào va li. Anh Hưng bước vào, đứng nhìn em, bảo:
anh hưng
Mẹ lại bị sốc đấy. Em biết tính mẹ rồi, một chút sự cố nhỏ là căng thẳng thần kinh ngay. Sao em không nói trước cho cả nhà biết là thím ấy bị thiểu năng trí tuệ.
Hưng ngửng phắt lên
hưng
Thiểu năng trí tuệ thì đã làm sao?
Anh Hưng im lặng, không nói gì.
- Sân bay – Ngoại – Nội – Ngày
Taxi dừng. Hưng ngồi bất động. Vy lay lay anh.
vy
Anh ơi, xe dừng rồi. Đến rồi anh à.
Hưng đang trầm ngâm, chợt giật mình. Anh đỡ Vy bước xuống, nhận lấy chiếc va li từ tay người tài xế.
Cả hai bước vào phòng chờ. Vy có vẻ buồn, cầm lấy tay Hưng:
vy
Anh ơi, sao anh chẳng nói gì với em.
Hưng vẫn không cười.
hưng
Yên nào. Đây là chỗ đông người, đừng có lúc nào cũng bắng nhắng thế.
Vy rụt lại, xuôi xị ngồi xuống bên Hưng.
Tiếng của nhân viên sân bay trên loa mời hành khách lên máy bay.
Hưng xách túi đứng dậy, chợt nhìn lại thấy Vy đang rưng rưng nước mắt. Anh quàng tay áp Vy vào vai mình, kéo nàng đi. Anh bảo, giọng ôn tồn nhưng hơi mệt mỏi:
hưng
Đừng trẻ con thế em. Đi nhanh, không có trễ chuyến mất. Chiều anh phải có mặt ở Sài Gòn.
- Gallery Suối Hoa – Nội – Ngày.
Hằng ngồi trên ghế xích đu mây. Hưng tiến vào, vẻ phờ phạc. Hằng ngước mắt:
hằng
Sao chậm thế?
hưng
Vừa xuống sân bay là anh đến ngay.
hằng
Ông Ken đã đi rồi. Em thay mặt anh ký và nhận tiền. Tiền của anh đây.
Hằng đặt một cọc tiền đôla dày cộp lên bàn. Hưng ngồi xuống, nhìn xấp tiền.
hưng
Nhiều thế. Em đã lấy phần của em chưa?
hằng
Rồi. Anh cất đi.
Hằng nhìn bàn tay cầm tiền lóng cóng của Hưng, tủm tỉm cười, vẻ âu yếm và chế giễu.
hằng
Đây là lần đầu tiên em thấy có người nhận tiền mà đến trễ đấy nhé.
hưng
Anh đưa Vy về giới thiệu với gia đình.
hằng
Sao? Trông bộ dạng xuôi xị thế, không ổn phải không?
hưng
Tội nghiệp Vy. Cha mẹ anh vẫn thế, rất ít thông cảm với con cái.
hằng
Theo Hằng thì các cụ cũng chỉ vì thương con thôi. Ai chẳng muốn cho con mình sung sướng. Vả lại, nói anh đừng buồn, đôi khi thấy anh thật khổ. Tối ngày chỉ lo không ai mua ốc cho vợ ăn.
hưng
Đối với Vy thì ốc không phải chỉ là món ăn, nó là ấn tượng về tình thương yêu. Cô ấy thèm ốc, chính là vì thèm khát tình thương của mẹ!
hằng
Anh làm vú nuôi cho cô ấy mãi được sao? Còn bao nhiêu việc quan trọng đang chờ anh!
hưng
Tôi thương Vy lắm Hằng ạ! Với tôi, chẳng có gì quan trọng hơn cô ấy.
hằng
Kể cả tài năng, sự nghiệp, tương lai?
hưng
Tôi có được gì cũng là nhờ có Vy. Tôi là một thằng vứt đi, nhờ gặp Vy mà tôi sống lại.
Hằng đứng dậy, quay đi, mặt có vẻ không bằng lòng.
hưng
Hằng sao thế?
hằng
Em cứ nghĩ là anh không đến nỗi có trí nhớ tồi thế.
Hưng
(bối rối)
Xin lỗi Hằng…
hằng
Nếu không gặp em, giờ này anh vẫn còn bán tượng với giá rẻ như bèo cho mấy cửa hàng lưu niệm! Chính em đã làm cho anh thành danh, chính em đã làm cho anh có tên tuổi, có đẳng cấp! Một anh nghệ nhân bán tượng bèo ở hàng lưu niệm có thể nào có được số tiền anh vừa cầm không?
hưng
Xin lỗi em. Anh không có ý quên công lao của em. Nhưng nếu anh không có tác phẩm thì sao? Nếu anh vẫn là người nặn lò kiếm ăn như trước thì sao? Mà thôi, bỏ đi em, đừng nói chuyện ấy nữa làm gì.
Hằng dịu dần nét mặt, ngồi xuống ghế:
hằng
Thôi, em cũng chẳng hoài công giận anh. Số tiền mới kiếm được, anh định làm gì?
hưng
Ừ, làm gì bây giờ? Mà bao nhiêu đây em?
hằng
Một trăm ngàn đô. Khổ! Nhận tiền mà cũng chẳng biết bao nhiêu. Nghệ sĩ thời bây giờ lắm anh tinh ranh lắm, sao lại có người khờ khạo như anh nhỉ? Theo em, anh nên mua lại cái nhà anh đang ở nhờ đi. Nhanh lên, chẳng bao lâu đất lại leo thang đợt nữa thì hết hy vọng.
hưng
Một trăm ngàn, có đủ không?
hằng
Không đủ, có thể thiếu chừng năm chục. Anh cứ gửi đây, ra giêng bán tiếp đợt nữa, chắc đủ.
hưng
Phải đấy, nhờ Hằng lo giúp vụ này đi. Tôi cũng rất muốn được làm chủ vườn tượng…
Hưng rút tiền ra, đưa lại cho Hằng
hưng
Hằng giúp giùm tôi. Tôi đã không giữ được tiền, Vy cũng khờ có biết gì đâu.
hằng
Khổ thân anh! Để em lo cho. Thôi về đi, về với bà vợ trẻ con của anh!
- Nhà Hưng – Ngoại – ngày
Hưng đứng nhìn người thợ nề dở bức rào ra để xây lại. Vy đang hái rau mồng tơi leo trên hàng giậu gần đó, chạy lại hỏi:
vy
Sao lại phá bức rào hở anh. Cây xanh đang leo đẹp thế.
Hưng
Xây tường chắc hơn, khỏi sợ trộm cắp em ạ!
vy
Rồi cây mồng tơi của em sẽ leo ở đâu? Anh thích ăn rau mồng tơi nấu với tôm lắm mà.
hưng
Lo gì em, mồng tơi mình sẽ mua ở chợ. Bức tường này, anh sẽ trang trí thật đẹp, em sẽ thích cho mà xem.
Vy thần mặt ra một lát rồi gật đầu, ngoan ngoãn “Dạ”.
- Nhà Hưng – Nội – ngày
Bức tường đã xây xong, gạch còn để mộc. Hưng ngồi ở cửa sổ nhìn ra, hí hoáy vẽ phác thảo những trang trí cho bức tường.
Vy tắm xong, vừa lau tóc vừa gọi:
vy
Anh ơi, cái vòi này tắt thế nào nhỉ?
Hưng chạy vào phòng tắm. Cái vòi sen thòng xuống khiến nước bắn xịt lên làm anh ướt tung tóe. Hưng bày cho Vy:
hưng
Mỗi khi tắm xong em phải làm thế này này…
Anh dạy Vy cách gập cái “gật gù” xuống, rồi móc cái gương sen lên vách. Xong anh lại gỡ ra, bảo Vy làm theo:
hưng
Rồi… Em làm được rồi đấy thôi. Giỏi lắm!
Vy nghe khen, cười sung sướng, nép đầu vào vai anh.
Có tiếng bấm chuông ở cổng. Hưng ra mở. Tuân – người bạn nhà báo xuất hiện cùng với một vị khách nước ngoài. (Người trước đây đã xuất hiện trong cuộc triển lãm). Vy thấy người lạ, lẩn vào phòng.
Cả ba người ngồi nơi bộ ghế xa lông. Tuân giới thiệu:
tuân
Đây là ông Ken, người Mỹ. Ông muốn hỏi mua tượng của anh.
hưng
Mọi việc giao dịch, tôi đã ủy thác cho Hằng cả rồi.
Tuân quay sang Ken, nói với Ken bằng tiếng Anh:
tuân
Nhà nghệ sĩ bảo ông cứ liên hệ với bà chủ gallery.
Ken
Ông ấy làm tôi ngạc nhiên. Các nghệ sĩ luôn muốn giao dịch trực tiếp với người mua, làm như vậy, cả hai đều có lợi hơn.
Tuân dịch câu Ken nói. Ken cũng bập bẹ nói tiếp bằng tiếng Việt.
ken
Tôi sẽ trả tám mươi ngàn đô, cho bức tượng Eva.
Hưng nghĩ ngợi một lúc.
hưng
Ông ấy có thể mua những bức tượng khác. Bức tượng Eva, tôi không bán.
Tuân
Giá như vậy là cao lắm rồi, Hưng. Thời cơ đấy.
hưng
Bao nhiêu tôi cũng không bán ông ạ. Bức tượng đó là máu thịt của Vy, là sự hồi sinh của tôi.
Tuân nhìn Hưng, cảm động
tuân
Thôi được, tôi tôn trọng ông. (quay sang Ken, Tuân nói bằng tiếng Anh) Ông ta từ chối.
Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt Ken. Ông ta đứng dậy cáo từ. Lúc ra về, Ken rút một danh thiếp đưa cho Hưng.
ken
Tôi quý tài năng của ông. Hân hạnh mời ông đến dự tiệc sinh nhật của tôi.
- Nhà Ken – Ngoại – Ngày
Một tòa biệt thự có sân vườn, tất cả đều sơn trắng muốt.
Taxi dừng trước cổng. Hưng đỡ Vy bước xuống. Cô mặc áo đầm màu xanh giản dị, nổi bật cơ thể xinh đẹp. Vẻ mặt cô thơ ngây và hiền hậu.
Thấy Vy cắp kè kè cái ví dưới nách, Hưng lấy ra, bày cho Vy cầm đúng cách.
hưng
Cầm như vậy nhé. Bảo nghe lời, nếu không anh không yêu Vy nữa.
Vy nhoẻn miệng cười
vy
Em biết rồi, cắp trong nách như vậy không đẹp nên anh dọa cho em nhớ.
hưng
Chà, Vy bữa này khôn nhỉ? Giỏi lắm!
- Nhà Ken – Nội – Ngày
Bữa tiệc đông vui, có cả Hằng, cả Tuân. Những gói quà nhiều màu đặt trong góc.
Hưng và Vy xuất hiện ở cửa. Hưng để Vy đi trước.
Ken nhìn ra, thấy Vy, vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ hiện rõ trên mặt. Ken bước tới, chào Vy.
ken
Xin chào cô. Cô đẹp quá. Tôi rất ngưỡng mộ.
Vy ngơ ngác cười, trông càng dễ thương.
Trong bữa tiệc, Tuân ngồi cạnh Hưng. Vy ngồi cạnh Ken. Vy ăn xong bánh kem, đưa ngón tay lên miệng mút. Hưng lừ mắt, ra hiệu cho Vy đừng làm thế.
tuân
Kệ cô ấy. Ông lo lắng làm gì? Trẻ và đẹp như cô ấy thì có ngờ nghệch cũng thành duyên dáng. Uống đi, uống mừng ông…
Tuân đưa ly lên, cụng ly với Hưng.
hưng
Mừng cái gì?
tuân
Ông không thấy ai cũng khen ông diễm phúc sao?
Hằng nhìn sang, vẻ không bằng lòng.
- Gallery Suối Hoa – Nội – Ngày
Hằng vẻ mặt cau có, đi từ dưới cầu thang lên, miệng gọi người làm.
hằng
Tấn! Lực! Đem cái tượng kia cất vào kho cho chị!
Nói rồi cô đứng nhìn hai người làm khiêng pho tượng Eva đưa vào một phòng riêng. Xong, cô lấy khóa móc vào, đóng ập cửa lại. Cô dặn theo hai người làm đang xuống lầu:
hằng
Ông Hưng có đến lấy tượng mà gặp lúc chị đi vắng thì bảo phải gặp chị đã nhé.
Hằng ngồi phịch xuống ghế bành, mở xắc lấy ra bức thư, mở phong bì. Bên trong là tấm brochure, nổi bật hàng chữ: ” Art Exhibition in Hong Kong”.
Hằng nhấc máy điện thoại.
hằng
Vietnam Airlines hả? Tôi đặt hai vé đi Hông Kông tuần sau, có chưa?… (Chờ một lúc) Vâng, vâng, nửa giờ nữa tôi cho người đến nhận vé.
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Hằng và Hưng ngồi ở ghế xa lông. Hưng có vẻ ngần ngại.
hưng
Nói thật là mình vẫn còn chưa quyết định có đi hay không!
hằng
Anh có bị ấm đầu, sốt mình sốt mẩy gì không đấy. Cơ hội vàng đấy anh ạ!
hưng
Tôi cũng muốn đi lắm chứ. Nhưng tôi đã hứa, đi đâu cũng đưa Vy đi cùng. Mà như thế thì…
hằng
Vớ vẩn! Đây là đi nước ngoài, chứ có phải đi loanh quanh gần đây đâu. Nhà tài trợ người ta chỉ lo cho nghệ sĩ và đại diện gallery, làm sao đòi thêm một suất ăn theo được. Chẳng lẽ mới kiếm được chút tiền còm, đã xài sộp, tự bỏ tiền chi phí!
hưng
Bỏ tiền cũng chấp nhận, chỉ sợ sang đó làm việc căng thẳng, không rảnh thời gian trông chừng Vy được.
hằng
Chứ còn gì nữa! Nhỡ ra mà lạc thì chỉ hết hơi!
hưng
Bởi vậy nên tôi mới ngần ngại. Tác phẩm của mình được giới thiệu là được rồi. Hằng đi và lo mọi việc giúp tôi với.
hằng
Không. Anh phải đi mà lo việc của anh. Anh không thể để cô ấy thành vật cản cho sự nghiệp của anh!
Hưng không đáp, vẻ buồn rười rượi. Hằng đứng dậy.
hằng
Thôi, em về đây. Nếu anh còn muốn mở mặt với đời, thì nghe lời em. Còn muốn loanh quanh xó bếp thì… tùy anh thôi.
Hưng vẫn ngồi yên. Trong phòng trong, Vy đang lấp ló nhìn ra, nước mắt lấp lánh trên mi.
Ra đến cửa, bỗng Hằng quay phắt lại:
hằng
Này, sao anh không nghĩ đến chuyện… Mời bà cụ vào chơi. Bà cụ sẽ ở với Vy trong lúc anh đi vắng. Em nghe nói, cụ còn khỏe mà.
Hưng ngẩng mặt, mắt sáng lên.
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Mẹ Hưng giở vali quần áo của Hưng.
hưng
Mẹ để đấy con. Con quen tự lo rồi mà mẹ.
mẹ hưng
Để mẹ sắp lại cho gọn. Ai lại sắp thế này, lèn không chặt, đi đường xa nó lại lộn tùng phèo cả lên.
hưng
Chắc là Vy xếp đấy, mẹ ạ. Bây giờ biết xếp đặt tươm tất thế là giỏi lắm, tiến bộ lắm rồi.
Mẹ Hưng nhại lại hai chữ “Giỏi lắm”, giọng thoáng mỉa mai. Bà nhỏ giọng bảo Hưng:
mẹ hưng
Anh cũng hay thật! Đàn bà con gái trên đời này hết cả rồi sao?
Hưng quay đi, vẻ nín nhịn.
hưng
Hết thật rồi, mẹ ạ.
mẹ hưng
Anh cũng gần bốn mươi, còn trẻ mỏ gì nữa. Con Vy nó khờ khạo, sau này sinh đẻ, dạy dỗ con cái làm sao?
hưng
Việc của con, con tự thu xếp được mà.
mẹ hưng
Thì mẹ cũng vì lo cho anh nên mới nói thế.
- Máy bay – Nội – Ngày
Hằng ngồi xuống ghế. Hưng đưa vali của nàng lên khoang trên máy bay rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hằng nhìn Hưng cười đắc thắng.
Tiếp viên hàng không đang chỉ dẫn cách dùng các thiết bị an toàn.
- Sân thượng của sân bay – Ngoại – Ngày
Vy đang thẫn thờ nhìn theo chiếc máy bay đang bay lên. Mẹ Hưng đứng ở đầu cầu thang tầng cuối, gọi:
mẹ hưng
Vy ơi, về thôi!
Vy vội “Vâng ạ” rồi nem nép bước xuống. Vẻ mặt và cử chỉ Vy lộ rõ vẻ áy náy, sợ sệt.
Mẹ Hưng mua mấy thứ ở sân bay, xách đầy một túi nặng. Vy cúi mặt lủi thủi đi, không để ý. Mẹ Hưng khẽ cau mặt:
mẹ hưng
Này, xách cho mẹ tí.
Vy quay lại, như còn mải nghĩ đâu đâu.
vy
Dạ?
mẹ hưng
Xách túi cho mẹ. Con chẳng biết ý tứ gì cả…
Vy vội vã cầm lấy cái túi, vẻ áy náy.
Hai người đàn bà một già, một trẻ bước ra khỏi sân bay.
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Bữa cơm vừa xong. Mẹ Hưng buông đũa, bước lên phòng khách, xem tivi. Vy loay hoay dọn dẹp chén bát. Rửa xong cô úp tất cả vào một cái thau lớn.
Mẹ Hưng bước xuống, nhìn.
mẹ hưng
Cô làm thế không được! Chén úp một bên, ly úp một bên, đũa muỗng thì cho vào cái sọt này. Ở với chồng đã mấy năm mà dọn dẹp một bữa ăn cũng không nên thân.
Vy sợ hãi, nem nép làm theo lời.
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Vy nằm co trên cái giường lớn. Cạnh đó là cửa sổ. Bây giờ ngôi nhà đã được tô sửa lại, cửa sổ có treo màn, nhưng vẫn có thể nhận ra, đó là khung cửa sổ mà trước đây Hưng đã bế Vy ngồi lên khi làm xong bức tượng Eva.
Vy đứng dậy, cởi chiếc áo ngủ. Cô lấy chiếc drap nhỏ quấn quanh người, trèo lên ngồi trên bệ cửa. Ánh trăng chiếu rực trên người cô, trên hoa lá trong vườn.
Khúc nhạc tâm tưởng êm đềm vang lên, gợi nhớ kỷ niệm ngày tạc xong tượng Eva.
Hốt nhiên, Vy vỗ vào trán, kêu lên.
vy
Bức tượng! Bức tượng đâu rồi nhỉ? Đã lâu rồi mình không thấy nữa!
Vy òa khóc. Thái độ, cử chỉ trở lại vẻ luống cuống khờ khạo như ngày vừa gặp Hưng.
Mẹ Hưng mở cửa vào phòng, gắt.
mẹ hưng
Khuya rồi, có ngủ đi không? Sao ồn thế?
Vy vẫn nức nở. Mẹ Hưng lại gần, giật mạnh chiếc drap quấn quanh người Vy. Vy chụp lại, không cho nó rơi xuống. Mẹ Hưng tức giận.
mẹ hưng
Áo quần đâu, sao không mặc?
Nói rồi bà đến khung cửa sổ đang mở, nhìn ra vườn dáo dác, vẻ nghi ngờ. Không thấy gì, bà đóng sập cánh cửa sổ.
mẹ hưng
Mặc đồ vào!
Vy răm rắp nghe theo như một đứa trẻ sợ sệt. Mẹ Hưng lại ra lệnh:
mẹ hưng
Lên giường, nằm yên, nhắm mắt lại!
Vy lên giường, nằm yên, kéo drap che kín mặt.
Mẹ Hưng tắt đèn.
mẹ hưng
Được rồi. Ngủ yên đi, không được làm trò khỉ nữa đâu.
Bà ra khỏi phòng, lắc đầu, lẩm bẩm.
mẹ hưng
Mới mấy hôm mình đã không chịu nổi, vậy mà thằng Hưng phải gánh lấy cả đời, rõ khổ!
- Nhà Hưng – Ngoại – Đêm
Vy rón rén bước ra, nhè nhẹ khép lại cửa, hai tay xách hai chiếc dép.
Cô băng qua những hẻm phố, những hàng quán về khuya. Mấy chiếc xe máy của bọn du thủ xoẹt qua, sà lại gần. Tiếng thằng Hải đầu bò vang lên.
hải
Vy! Vy! Ăn ốc không?
Vy hoảng sợ, chạy nép vào một chiếc xe ô tô đang đậu bên lề phố. Người trong xe nhìn ra. Đó là Ken.
ken
Ai như cô Vy?
Vy
(lắp bắp)
Ông cho em… lên xe…
Ken thấy vẻ hoảng hốt của Vy. Anh vội mở cửa. Xe chạy, trước vẻ tiu nghỉu của bọn du côn.
- Trên ô tô – Nội – ngọai – Đêm
Ken
Khuya rồi, cô đi đâu?
Vy bối rối. Một lát sau Vy vỗ vỗ trán như cố nhớ ra.
vy
Phải rồi, ông cho em về nhà chú em.
ken
Ở đâu?
vy
Ở ngã ba cây Si… đường số 1.
ken
Số nhà mấy?
vy
Em… em không nhớ.
Ken
(bật cười)
Đến ngã ba, tôi chạy từ từ. Khi cô bảo dừng, tôi dừng.
- Nhà chú thím Vy – Nội – Đêm
Xe dừng. Căn nhà bây giờ tiều tụy hơn xưa nhiều. Thím Vy đang ngồi đan giỏ bằng sợi nilông bên ngọn đèn nêông ngắn ngủn tỏa vừa đủ sáng. Có tiếng Vy lay cửa.
vy
Chú ơi! Chú ơi!
Thím Vy nhìn ra, không tin ở mắt mình, bà cố giương cặp kính lão nhìn kỹ.
thím vy
Ông ơi! Con Vy nó đến thăm mình!
Chú Vy choàng dậy.
chú vy
Thật hả bà. Vậy là vợ chồng nó hết giận mình rồi!
thím vy
Nó đi ôtô, ông ạ. Ôtô xịn quá!
chú vy
Còn chờ gì nữa, để tôi ra mở cửa cho nó.
Thím Vy đon đả.
thím vy
Vào đi con! Sao về nhà khuya vậy hở con?
Ken bước vào sau lưng Vy.
vy
Chú thím ạ, đây là ông Ken, ông ấy tốt ơi là tốt.
Chú Vy lặng im nghi ngại. Thím Vy thì tươi như hoa.
thím vy
Chào ông! Mời ông ngồi…
Ken ngồi xuống ghế, nhìn quanh, thấy rõ cảnh tiều tụy của ngôi nhà. Ken bảo Vy, giọng xúc động.
ken
Tôi không ngờ, nhà em lại khổ như thế.
Thím Vy liếng thoắng.
thím vy
Khổ lắm ông ạ, làm từ sáng tới tối mà chẳng đủ ngày ba bữa.
Chú Vy lừ mắt, im lặng.
Ken đứng dậy.
ken
Xin chào, tôi về đây. Xin phép ông bà, sáng mai tôi được đến mời cô Vy đi ăn sáng.
Thím Vy toét miệng cười cầu tài.
thím vy
Chúng tôi rất vui lòng, thưa ông.
- Nhà Ken – Ngoại – Ngày
Trên sân cỏ, nơi bộ bàn ghế màu trắng, Ken và Vy đang ngồi ăn điểm tâm. Ken rót sữa vào chiếc tách trước mặt Vy. Vy bưng lên uống một hơi hết sạch.
ken
Uống nữa không?
Vy gật đầu, cười khanh khách như trẻ con. Ken cũng cười, rót nữa.
ken
Uống đi, em thích uống bao nhiêu tùy ý.
Ken phết mứt lên bánh mì, đưa cho Vy. Vy ăn ngon lành, thấy mứt dính tay, Vy đưa ngón tay lên mút. Như sực nhớ ra, Vy vội bỏ tay xuống, nhìn Ken ngượng ngùng.
ken
Cứ mút tay đi, đừng ngại. Em xinh đẹp lắm, mút tay cũng đẹp.
Vy phá lên cười, mút tay thỏa thích.
Ken đứng dậy.
ken
Vào đây, tôi chỉ cho em xem.
Vy đi theo Ken vào trong nhà. Băng qua lối đi chính trong nhà, Ken dẫn Vy ra sân sau. Vy ồ lên ngạc nhiên.
Một khu vườn, trong đó rất nhiều tượng mà Hưng đã bán, lác đác khắp nơi. Phảng phất như là vườn tượng của Hưng ngày xưa, nhưng khu vườn này lớn hơn, thẩm mỹ hơn, sạch sẽ và tinh tế hơn.
Vy reo lên vui sướng, cô chạy ra giữa vườn, xoay tròn, dang hai tay, cười dòn tan.
Ken nhìn Vy, rạng rỡ.
Vy quay tròn, gieo mình xuống cỏ, cô đan hai tay dưới gáy nhìn lên.
Những pho tượng nhỏ nổi bật trên những lùm cây xanh, trên kia là bầu trời.
Ken đến gần, cúi xuống bên Vy.
ken
Cô vui lắm phải không? Tôi cũng thế.
Vy nhìn lên mặt Ken.
vy
Ông… Ông tốt lắm!
- Trên Taxi – Nội – Ngày
Hưng, Hằng đang từ phi trường về. Hằng đang thay sim vào điện thoại di động. Chuông đổ. Hưng cười nhìn Hằng.
hưng
Lắm mối thế, vừa thay lại sim nội đã có người gọi ngay.
Hằng đưa máy lên nghe.
hằng
Ủa, thế hả… Vâng, vâng chúng tôi sẽ có mặt… Sợ không kịp hả? Thôi được rồi, đang mệt lắm, lại đang mặc đồ bụi, nhưng sẽ đến ngay… OK.
Hằng chồm lên bảo lái xe.
hằng
– Thôi không đến địa chỉ lúc nãy nữa. Cậu cho xe đi ngay đến Khách sạn New World.
Hưng
Ô hay! Vừa chân ướt chân ráo đến nơi, đã bon chen rồi. Ít nhất cũng phải cho anh về đã rồi đi đâu hãy đi chứ.
Hằng cười, quàng vai Hưng.
hằng
Từ Hồng Kông về đây có bao xa đâu mà mệt… Gắng thêm cùng lắm vài giờ nữa hãy về thì đâu có sao?
hưng
Nhưng có việc gì vậy?
hằng
Ken lấy vợ. Mình đến dự đám cưới đi. Cũng nên làm cho hắn vui lòng một chút.
- Khách sạn New World – Nội – Ngày
Trong một phòng rộng, trang hoàng tráng lệ, đám cưới gọn nhẹ và ít người tham dự, nhưng rất sang trọng. Vy mặc váy cưới đi cạnh Ken. Khách nhà trai ai cũng bảnh bao, khách nhà gái thì rất nhếch nhác.
Chú thím Vy đang ngồi nơi một bàn, chợt Hải đầu bò đến nói nhỏ gì đấy vào tai. Lập tức thím Vy đứng dậy, ra khỏi phòng cưới.
- Hành lang khách sạn – Nội – Ngày
Hằng và Hưng vừa bước ra khỏi thang máy. Thím Vy chận ngang:
thím vy
Đến đây làm gì?
Hằng
Bà là ai? Sao lại chận đường tôi?
Hưng giữ Hằng lại, bảo bà thím.
hưng
Chúng tôi đi ăn cưới, không có việc gì dây dưa đến bà cả.
thím vy
Được rồi, đi ăn cưới thì vào, chứ đến phá bĩnh là không yên với tôi đâu.
Hưng vẫn chưa hiểu.
hưng
Sao lại phá bĩnh, phá bĩnh làm gì?
Hằng bước vào phòng, Hưng vào theo. Cảnh tượng đập vào mắt khiến Hằng cũng phải ngạc nhiên, tái mặt. Hưng thì há hốc miệng, lắp bắp:
hưng
Sao… Sao lại thế này?
Anh sôi máu, định xông tới hỏi cho rõ. Hải đầu bò đưa tay thộp lấy cổ áo anh, lôi ra khỏi phòng. Hưng gượng lại, đấm vào mặt hắn. Hắn trả đòn ngay. Cuộc ẩu đả xảy ra ngay trước cửa phòng tiệc.
Bà thím Vy chống nạnh, sa sả.
thím vy
Cháu gái tao lấy chồng, can dự gì đến mày?
hưng
Sao bà đem vợ tôi gả cho người khác?
thím vy
Vợ mày à? Mày cưới lúc nào? Có giấy tờ gì không? Tao thách mày nói lý với tao đấy!
Hằng từ phòng tiệc tung cửa chạy ra, cuống cuồng chạy đi, đập cửa phòng trực khách sạn.
hằng
Cứu với, cứu với! Đánh nhau ở đằng kia…
Một thằng cùng phe với Hải đầu bò lôi Hằng lại, kéo ra. Hằng dằng co, vai áo rách toạc.
Trong phòng tiệc, chẳng ai biết gì. Ken và Vy vẫn ngồi bên nhau. Mẹ của Ken bước tới, hôn lên trán Vy.
- Bệnh viện – Nội – Ngày
Hưng nằm trên giường, mặt sưng tím, chân băng bó.
Hằng ngồi cạnh, tay cũng bị trầy nhiều vết. Hằng bưng chén cháo, dỗ dành:
hằng
Ráng ăn thêm một muỗng nữa đi anh.
Hưng
Anh sẽ kiện ra tòa, luật pháp sẽ can thiệp. Dù sao Vy cũng sống với anh mấy năm trời, ai cũng biết.
Hằng im lặng vuốt tóc Hưng. Một lát Hằng bảo:
hằng
Chẳng được gì đâu anh ạ. Với lại… Em nghĩ… Anh nghĩ kỹ mà xem, biết đâu thế lại là tốt cho cả hai.
hưng
Sao lại tốt?
hằng
Em xin lỗi anh nhé, ngày trước anh khốn đốn bần cùng, kiếm được người chịu ăn ở với mình đã là mừng. Bây giờ anh so với lúc trước là một trời một vực, còn Vy thì vẫn thế. Anh với Vy bây giờ, bỏ thì thương, vương thì nặng, bỗng không có người rước giúp cho, thế là trong cái rủi có cái may, anh không thấy sao?
Hưng im lặng, cau mặt tỏ vẻ không bằng lòng. Hằng nói tiếp:
hằng
Em nói không sai đâu anh ạ. Anh hãy tự vấn lòng mình một cách chân thật đi, có phải nhiều lúc anh cũng đã mệt mỏi vì Vy? Anh cũng cần phải rảnh rang để chắp cánh bay xa chứ? Vừa qua là Hồng Kông, rồi còn Singapore, Paris, biết bao nhiêu chuyến đi rồi đây anh sẽ phải đi. Anh phải có tự do, phải có thời gian cho mình!
Hưng lắng nghe.
Hằng
Nghe em đi, dẹp chút tự ái hão huyền, để thời gian làm những việc có ích cho mình hơn. Cố chữa cho mau lành mạnh, làm tiếp một loạt tượng mới, sang năm em sẽ vận động đưa anh sang triển lãm ở Paris. Chứ hơi đâu đi ăn thua với mấy thằng đầu bò làm gì!
Hưng lặng yên, không cãi, lát sau, anh bật khóc, úp mặt vào vai Hằng.
Hằng ôm đầu Hưng mặc cho Hưng khóc. Khuôn mặt Hằng tươi lên, tỉnh táo suy tính.
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Hưng ngồi bên khung cửa sổ, chỗ ngày xưa Vy đã ngồi. Anh nhìn ra vườn. Những bông hoa leo không còn nữa, thay vào là những mảng bê tông. Ngoài vườn, cây cỏ cũng giảm nhiều, thay vào đó là những mảng sân tráng xi măng. Những bức tượng không còn nữa.
Trong phòng tắm, Hằng bước ra khỏi bồn tắm, quàng chiếc áo xốp, bước vào bên
Hưng, đặt tay trên vai anh.
Hưng giật mình, quay lại, thẫn thờ.
hưng
Mấy năm qua anh làm đến hàng trăm tượng, mà giờ đây chẳng còn bức nào.
Hằng
Thế mà anh chưa hề khen em giỏi đấy nhé! Em bán sạch sành sanh cho anh, không chừa một mảy.
Nói rồi, Hằng ngồi vào lòng Hưng, ôm cổ anh.
hằng
Khuya rồi, đi ngủ đi anh.
Trên trời cao, cũng có trăng như hôm nào nhưng mây đang che, một chút trăng mờ mờ hiện ra sau những gợn mây đen rối rắm.
Hưng bế Hằng lên, đặt lên bệ cửa sổ. Nhưng cô nhảy ngay xuống.
hằng
Sương đêm tạt vào thế này, dễ bị cảm hàn lắm đấy anh ạ! Hằng đóng sập hai cánh cửa sổ, kéo Hưng vào phòng.
Trên giường.
Hằng quấn lấy Hưng, chủ động, mạnh mẽ. Thấy mặt Hưng vẫn rười rượi, Hằng nhỏm dậy.
hằng
Anh vẫn còn buồn phải không? Quên đi anh ạ. (bàn tay Hằng vuốt ve sống lưng Hưng, động tác thành thục và điêu luyện) – Người ta bảo cách tốt nhất để xóa đi hình ảnh một người đàn bà là tìm một người đàn bà khác.
Hưng nhếch cười trong bóng tối.
hưng
Ừ, anh sẽ thử xem… Em giúp anh nhé?
hằng
OK.
- Nhà Ken – Nội – Đêm
Trăng chiếu vào cửa sổ. Vy đến, trèo lên bệ cửa ngồi nhìn ra vườn. Trăng lấp lánh trên những bức tượng.
Trong nhà, Ken đang cạo râu. Hai con chó chạy tới, xun xoe, Ken đứng dậy, lấy hộp thức ăn dành cho chó cho chúng ăn. Một con ngậm viên thức ăn, đứng dậy thẳng hai chân như làm xiếc.
Ken
Vy ơi! Vào xem.
Không thấy Vy vào, Ken bồng một con chó ra chỗ Vy ngồi. Ken đặt con chó vào lòng Vy. Vy bồng con chó, rụt rè.
vy
Nó có cắn không?
ken
Không đâu. Dễ thương lắm, như em vậy đó.
- Nhà Ken – Nội – Đêm
Hai chiếc giường song song trong ánh đèn ngủ sáng mờ. Trên một chiếc giường, Ken vừa buông Vy ra, ngồi dậy khỏi đám chăn. Trong chăn là Vy, nằm sấp, mặt ngoảnh sang Ken.
Ken cúi xuống lật ngửa Vy lại, vỗ vỗ vào má Vy:
ken
Đẹp lắm. Ngủ đi.
Vy kéo tay Ken đặt lên đầu mình.
vy
Gãi tóc cho em đi.
Ken có vẻ không hiểu.
vy
Em nói gì?
Vy vẫn cầm tay Ken ấn vào đầu mình. Ken đưa bàn tay to bè ra xoa qua loa trên tóc Vy vài cái.
ken
Ngủ đi. Anh ngủ đây.
Ken về giường mình, kéo chăn, nhắm mắt.
Vy mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà.
- Nhà ken – ngoại- Nội – Ngày
Ken lái xe ra cổng, đóng cổng lại. Vy đứng sau song cửa.
ken
Bao giờ anh mới về nhà?
ken
Chiều tối anh về.
vy
Còn em làm gì đây?
ken
Làm bất cứ gì. Thích cái gì cứ lấy chơi, chỉ trừ mấy bộ sưu tập của anh, em đừng phá nhé.
Vy đi lui đi tới một mình trong hành lang.
Qua một phòng. Vy thấy rất nhiều đồng hồ cũ đủ loại. Vy cầm thử một chiếc. Một chân đồng hồ đã long, rơi xuống. Vy hết hồn, vội đặt đồng hồ xuống, bỏ chạy vào giường, nằm sấp, bịt mắt.
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Hưng đang cặm cụi làm cốt tượng. Hằng ngồi cạnh, đang cầm hộp phấn trang điểm.
Hai người ngoảnh về hai phía. Hằng đứng dậy.
hưng
Em đi đâu thế?
hằng
Đến gallery. Hôm nay có khách từ Thụy Điển.
Hưng ngừng tay, lau tay, rút thuốc lá ra hút.
hằng
– Anh cứ làm đi chứ. Cố từ nay đến hết tháng phải có loạt tượng mới. Em đã liên hệ với Nhà Việt Nam ở Paris. Cuối năm nay sẽ tổ chức triển lãm ở bên đó.
Hưng
Cuối năm lận mà.
hằng
Anh chẳng hiểu gì cả. Mình phải chụp hình tác phẩm gửi qua trước. Người ta còn in brochure để giới thiệu chứ.
Hằng ôm cổ Hưng, ngọt ngào.
hằng
Gắng lên anh nhé. Làm sao cho có tác phẩm xứng với tên tuổi của anh.
Hưng cúi xuống cầm dụng cụ lên làm tiếp. Hằng mặc áo xong, đi ra.
- gallery suối hoa – Nội- ngy
Trong một phòng phía sau sảnh trưng bày, Hằng ngồi trước máy tính, đang gõ máy chăm chú. Có tiếng gõ cửa. Một họa sĩ trẻ (trước đây đã xuất hiện nhiều lần) bước vào.
họa sĩ trẻ
Chị Hằng, em tìm chị mãi. Chị cứ đi theo chú Cuội mất hút tăm hơi thế.
Hằng chỉ khẽ liếc.
hằng
Tôi biết cậu nóng ruột. Nhưng với nghệ thuật, không nôn nóng được đâu.
họa sĩ trẻ
Chị đã xem loạt tranh mới của em chưa?
hằng
Tôi có xem. Cậu đã mới hơn nhiều, nhưng thị hiếu của người nước ngoài nó khác cậu ạ!
Họa sĩ trẻ đi ra, vẻ mặt thất vọng. Hưng vào. Hai người gặp nhau ở hành lang, họ trao đổi một cái nhìn im lặng. Cái nhìn Hưng thờ ơ, cái nhìn của họa sĩ trẻ đầy vẻ thủ thế.
Hưng bước vào phòng. Hằng ngước lên, dừng tay, cười:
hằng
Anh đến tìm em à, sao thế, người ta vừa đi một tí đã theo bén gót.
hưng
Anh muốn nhìn lại bức tượng Eva một chút. Em cất nó ở đâu?
Hằng sa sầm.
hằng
Tượng Eva đã đóng gói để chuẩn bị chở đi Paris.
hưng
Cuối năm mới triển lãm, làm gì mà phải vội thế. Anh muốn đưa về nhà. Anh cần có nó bên cạnh.
hằng
Nhưng đóng gói rồi mà.
hưng
Đóng rồi thì dở ra.
hằng
Làm gì mà ép em đến thế. Anh đang sống với em, vậy mà cứ muốn giữ hình ảnh một người đàn bà khác.
Hằng bị kích động bởi cơn tức giận, run lên bần bật:
hằng
Một người đàn bà đã bỏ anh đi theo người khác, có gì đáng để mà tưởng nhớ?
Thấy Hằng xúc động quá, Hưng nắm lấy tay cô để giữ không cho cô lồng lên:
hưng
Kìa em. Tưởng nhớ gì đâu. Anh có muốn gặp Vy đâu, cái anh cần là bức tượng. Em hiểu không?
hằng
Em không hiểu! Em không muốn hiểu! Em không muốn bên anh có bất cứ cái gì nhắc nhở đến Vy. Em…
Hằng vùng ra khỏi tay Hưng, tất tả xuống tầng dưới, lôi chiếc spacy ra phóng đi. Hưng hớt hãi chạy theo.
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Hằng đang xắn tay ném hết ra vườn: những cái bao gối, bọc drap, áo cũ của Vy.
Hưng ngồi một chỗ, xuôi xị, mắt gườm gườm nhìn ra phía trước. Hằng ném xong, chạy đến gục đầu vào lòng Hưng.
hằng
Em muốn Phạm Ngọc Hưng chỉ thuộc về em thôi, không chia cho ai khác.
Hưng không trả lời, vẻ mặt vẫn im lìm, chỉ một bàn tay đưa lên khẽ vuốt tóc Hằng.
- Nhà Hưng – Ngoại – Ngày
Hưng lại ngồi đắp cốt tượng. Vẻ mặt anh buồn bã.
Chung quanh, những cốt tượng không thành bị phá vỡ nằm ngổn ngang trong khu vườn trơ trụi.
- Gallery Suối Hoa – Nội – Ngày
Hằng đứng xem mấy người làm đang chuyển tượng Eva lên xe. Tượng được đóng trong những thanh gỗ ràng kỹ. Hằng nhìn đồng hồ:
hằng
Nhanh tay lên một chút.
Xe chạy. Hằng thở phào.
Vừa lúc anh họa sĩ trẻ đến.
họa sĩ trẻ
Chào chị. Hôm nay chị rực rỡ quá.
hằng
– Thật à? (vừa nói vừa quay nhìn mình trong tấm gương trên vách) – Mải lo công việc, cứ quàng đại cái áo vào là đi, có chăm chút gì đâu.
họa sĩ trẻ
Thế mới hay, mới độc đáo. Tôi tặng chị cái này…
Họa sĩ trẻ mở cuốn tranh.
họa sĩ trẻ
Tôi vẽ chị, vẽ theo trí nhớ.
Hằng cười nhạt, vẻ kiêu kỳ nhưng cũng thoáng chút hài lòng:
hằng
Thảo nào chẳng giống gì cả.
- Gallery Suối Hoa – Nội – Ngày
Hưng vừa đến, đang hỏi chuyện người làm.
Người làm công
Chở đi rồi, chở đi từ hôm qua.
hưng
Sao chuyển đi sớm thế, vô lý.
người làm công
Cháu không biết.
Người lái xe hôm qua thò đầu vào
lái xe
Này anh, cho tôi lấy tiền công chở tượng hôm qua nhé.
người làm công
Lát anh lại được không, bà chủ đi vắng rồi.
Người lái xe định ra, Hưng gọi.
hưng
Khoan đã anh, tôi hỏi tí. Hôm qua anh chở đến chỗ nào?”
- Nhà Ken – Ngoại – Nội – Ngày
Hưng bấm chuông. Không ai trả lời. Anh nhấn liên tiếp, điên cuồng.
Ken nhìn ra, rồi ra mở cửa. Hưng lao vào.
ken
Ông cần gì? Vợ tôi đang ngủ trưa, xin ông khẽ cho.
Hưng nhìn vào. Bức tượng Eva đang ở trong một phòng lớn, chung quanh tượng vẫn đóng nẹp.
- Phòng khách nhà Ken – Nội – Ngày
Ken
Tôi đã mua bức tượng, nhưng tôi rất quý ông, ông có thể đến đây xem lúc nào ông thích.
Hưng
(nghẹn ngào)
Tôi không thể bán nó, ông ạ. Tôi đã thề không bán bức tượng này, dù với bất cứ giá nào.
ken
Rất tiếc là về việc này thì ông không đúng. Cô Hằng đã cho tôi xem giấy ông ủy quyền cho Gallery Suối Hoa về tất cả tác phẩm của ông. Việc mua của tôi là đúng luật pháp.
hưng
Tôi không thể sống thiếu nó đâu ông ạ!
ken
Tôi mua cho một bảo tàng ở Đức. Không phải cho tôi, nên không thể tùy tiện trả lại ông.
Hưng đứng dậy, lại gần bức tượng. Anh run run đặt tay lên bàn tay Eva. Từ trong khối nẹp gỗ, Eva nhìn anh.
Chợt anh nhìn xa hơn, qua cửa sổ phòng trong. Vy đang ngủ trưa trên một chiếc divan.
Vẻ mặt Vy trong giấc ngủ đầy vẻ bất an.
Hưng lặng nhìn, nước mắt anh tuơm ra trên mi.
Hưng sấp lưng, thất thểu ra khỏi nhà Ken.
- Nhà Hưng – Nội – ngọai – Ngày
Hưng bước vào, ngã vật xuống.
Trên bàn là chai rượu và chiếc ly trơ vơ một mình.
Hằng bước vào cổng đi qua sân, nhìn những cốt tượng dang dở. Cô lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng.
Vào nhà, thấy Hưng nằm gục bên chai rượu, cô ngồi lên ghế đối diện, khoanh tay nhìn.
Chân Hằng chạm trên nền nhà khi ngồi xuống, tiếng đế giày soẹt một tiếng làm Hưng tỉnh dậy. Thấy Hằng, anh vớ lấy cái ly, ném mạnh, cái ly đập vào vách tường sau lưng Hằng, vỡ tan. Hằng đứng phắt dậy:
hằng
Anh làm gì thế?
hưng
Sao cô dám qua mặt tôi. Vậy mà tôi đã tin cô!
hằng
Tôi hiểu rồi. Bức tượng Eva chứ gì? Lẽ ra anh phải cảm ơn tôi. Nay mai nó sẽ nằm trong một viện bảo tàng nước ngoài, chẳng danh giá hơn là nằm mãi trong cái nhà cấp 4 này sao? Vì anh mà tôi phải lo liệu…
hưng
Thôi! Tôi cóc cần sự lo liệu của cô! Cô đã lừa tôi. Cô cút đi! Tôi sẽ ném hết các thứ của cô ra khỏi ngôi nhà này!
Hưng chạy vào phòng, mở tủ định lôi quần áo của Hằng ra. Nhưng trong tủ chỉ còn quần áo của anh. Hưng ngạc nhiên khựng lại. Quay nhìn, anh thấy vali của Hằng đã để sẵn trên nền nhà, trong góc.
Hằng bước tới, xách vali lên.
hằng
Tôi mà để anh đuổi ra khỏi nhà sao? Tôi đã tính trước rồi, ông nghệ sĩ ạ! Tôi đi đây! Khi nào cần gặp tôi ở gallery, ông nhớ gọi điện báo trước nhé, để tôi còn xếp đặt thời giờ.
Hằng ra cổng. Hưng gầm lên:
hưng
Cầu trời cho tôi đừng bao giờ thấy lại cô!
Taxi đã tới. Hằng bước lên.
hằng
Thật thế à? Để xem!
- Gallery Suối Hoa – Ngoại – Nội – Đêm
Tuân đi xe máy đến cổng.
Hằng tiếp anh trong phòng làm việc của cô.
Hằng
Một lần nữa tôi lại nhờ anh giúp đỡ. Trước khi sang Paris, tôi muốn hâm nóng lại tên tuổi của Phạm Ngọc Hưng.
tuân
Hằng vẫn còn quan tâm tới Hưng?
hằng
Anh mà cũng hỏi thế ư? Công việc là công việc, đâu liên quan gì đến tình cảm riêng tư.
tuân
Tôi hiểu. Chỉ sợ Hưng không nghĩ như chị. Hưng sống nặng về tình cảm. Tôi không rõ trong chuyện này ai đúng ai sai, nhưng rõ ràng anh ta đang bị sốc nặng.
hằng
Anh ta có thể đoạn tuyệt với tôi, nhưng không thể đoạn tuyệt với Triển lãm ở Paris đã sắp đặt xong. Tôi không tin anh ta lại từ khước chuyến đi này.
tuân
Chị chắc thế sao?
hằng
Chắc. Làm nghề này, tôi hiểu. Ban đầu, người ta sáng tác vì sự thôi thúc của tâm hồn. Nhưng khi đã thành danh, đã quen nghe tôn vinh, xưng tụng thì người ta chỉ còn một mục đích là nuôi dưỡng cái danh tiếng của mình thôi. Danh tiếng đã thành sinh mệnh của họ. Hưng cũng không thể ra ngoài cái thường tình ấy!
Tuân
Với Hưng, tôi tin là không dễ dàng đâu.
- Nhà Hưng – Nội – Ngày
Hưng ngồi uống rượu một mình, chân gác lên bàn. Tuân hiện ra, sau làn kính cửa.
Hưng nhìn thấy, không đứng dậy, chỉ ra hiệu cho Tuân đẩy cửa vào.
Khuôn mặt Hưng lộ nét phờ phạc. Tuân ngồi xuống cạnh Hưng, vỗ vai:
tuân
Uống ít thôi. Khi buồn ai cũng mượn rượu giải buồn. Nhưng tỉnh rượu càng buồn hơn và tình hình càng tồi tệ hơn.
Hưng nhếch mép.
hưng
Có sao đâu. Miễn ông đừng viết trong bài báo của ông rằng Phạm Ngọc Hưng bây giờ cả ngày đánh bạn với ma men là được.
tuân
Ông cũng quan tâm đến chuyện mình xuất hiện trên báo chí thế nào à?
Hưng nhìn Tuân, không trả lời, cười khan. Tuân nhìn ra vườn tượng, những cốt tượng đổ vỡ, dang dở ngửa nghiêng. Tuân lắc đầu:
tuân
Tôi hiểu ông. Nguồn cảm hứng không còn, làm sao sáng tác nổi nữa.
Hưng
(bật dậy)
Ai bảo ông tôi không sáng tác nổi nữa?
Hưng đứng dậy, lảo đảo kéo Tuân đến cửa phòng trong. Bên trong, mấy chục pho tượng đang được sắp san sát bên nhau.
Tuân nhìn từng cái, từng cái một.
Hưng
Ông xem, tôi đã sẵn sàng cho cuộc triển lãm ở Paris.
Tuân không trả lời, vẫn tiếp tục nhìn những bức tượng. Những bức tượng không còn sinh khí, với những đường nét vụng về gượng gạo. Vẻ thất vọng càng lúc càng hiện rõ trên mặt Tuân.
- Nhà Ken – Ngoại – Nội – Ngày
Ken đi làm về, dừng xe trước cửa.
Trên hiên, Vy ngồi đối diện với bức tượng.
Cô nhớ lại những hình ảnh của Hưng và cô vào ngày Hưng nặn xong cốt tượng này. (Có thể thể hiện sự hồi ức này bằng nhạc để khỏi xen cảnh hồi tưởng).
Ken bước lên thềm. Vy quay lại. Ken bước tới, cúi hôn vào má Vy.
Ken
Em buồn phải không?
Vy
Không, không ạ.
Ken
Nhìn mắt em, biết ngay là nói dối.
- Gallery Suối Hoa – Nội – Ngày
Thấy Hưng bước vào, Hằng ngước nhìn, vẻ kênh kiệu.
hằng
Có chuyện gì nữa?
Hưng ngồi xuống.
hưng
Tôi muốn xem brochure, đã in xong chưa?
Hằng đưa ra một tấm brochure in trên giấy láng:
hằng
Rồi. Anh xem.
Hưng mở ra, khựng lại.
hưng
Sao lại thế này? Sao cô không nói gì với tôi cả?
hằng
Tôi chẳng còn gì để nói với anh cả. Trong cuộc triển lãm ở Paris này, tôi buộc lòng phải giới thiệu họa sĩ trẻ Đinh Hưng. Nói là buộc lòng, vì trước hết tôi đã dành chỗ cho anh, nhưng anh đã không xứng với sự chờ đợi của tôi… Anh xuống dốc quá, chẳng còn phong độ gì cả!
Hằng cầm xấp ảnh chụp những bức tượng của Hưng vừa làm gần đây, thảy xuống bàn.
hằng
Đấy, anh bình tâm cầm mà xem kỹ đi!
Hưng lơ láo, cầm những bức ảnh lên tay, xem lại từng bức một, mặt như người mất hồn.
Trước mặt anh, Hằng vẫn đứng, cầm tấm brochure mới in xem kỹ từng bức tranh của Đinh Hưng. Hằng nói một mình như trêu ngươi Hưng:
hằng
Tranh Đinh Hưng gần đây có phong cách độc đáo… Từ trong tranh toát ra một sức sống rất trẻ trung và mãnh liệt…
Hưng đứng dậy, bước ra lan can. Anh ném mạnh xấp hình anh đang cầm trên tay.
Những tấm hình bay tan tác. Hằng bước theo, cười khanh khách:
hằng
Tạm biệt anh. Từ nay hãy gặm nhấm chút danh tiếng trong quá khứ mà sống vậy. Anh đã không có một giá trị mới nào thì tôi cũng chẳng biết làm gì cho anh được nữa.
Hưng tái xanh tái xám như một xác chết, thất thểu bước ra đường.
Ra đến đường cái, Hưng ngửa mặt lên trời, dường như không kềm chế được sự uất ức, anh thét to một tiếng dài, não nuột.
Hằng quay phắt lưng về Hưng, ngoảy đi vào nhà. Vài người qua đường nhìn thấy
Hưng như vậy, vội rảo bước đi nhanh, lẩm bẩm: “Khiếp, chắc hắn ta điên”.
- Nhà Ken – Ngoại – Ngày
Người ta đang khiêng bức tượng đi. Vy lếch thếch đi theo ra đến tận cổng.
Xe chở bức tượng đi. Vy lặng nhìn theo. Ken quàng vai Vy, đưa nàng vào nhà.
- Nhà Hưng – Nội – Ngoại – Ngày
Cửa mở, Hưng loạng choạng ngã sấp trên nền gạch. Một lát, ngóc đầu lên, anh nhìn quanh. Chỉ có bốn bức tường trơ trụi.
hưng
(lẩm bẩm)
Mất hết rồi. Mất tất cả rồi!
Trong một góc vườn, chiếc khuôn đất sét nặn mà Hưng dùng nặn lò thuở xưa vẫn còn nằm lăn lóc.
- Nhà Ken – Nội – Đêm
Ken tắm xong, vào phòng ngủ. Vy đang nằm trên giường, nước mắt long lanh trên mi. Ken đến nằm xuống, quàng tay ôm nàng.
ken
Sao thế?
vy
Em không biết.
Ken đưa tay cởi cúc áo Vy
ken
Anh yêu em nhé?
Vy lắc đầu.
Ken
Sao vậy?
vy
Em nhớ Hưng lắm. Khi nào Hưng cũng nhớ gãi tóc và xoa lưng cho em ngủ.
ken
Thế à?
Ken buông Vy ra, vẻ cụt hứng.
ken
Thôi, ngủ đi.
Ken về giường mình, bật đèn xem báo. Vy ngồi bất động, vẻ bất an, bó gối trên giường. Ken đặt tờ báo xuống:
ken
Sao không ngủ đi?
vy
Sao bỗng nhiên em thèm ăn ốc quá.
ken
Ốc là gì?
vy
Là ốc.
Ken cầm điện thoại, gọi cho quán cơm.
ken
Alô, vợ tôi muốn ăn ốc.
- Quán cơm – Nội – Đêm
Quán về khuya đã vắng khách. Người làm đang dọn dẹp.
Bà chủ quán nói qua điện thoại.
chủ quán
Ông Ken à, tối rồi nhưng tôi vẫn đưa ốc đến cho ông được. Nhưng ốc là món không vệ sinh, rất dễ gây ra bệnh lỵ, bệnh tả, tôi khuyên ông bà không nên dùng!
- Nhà Ken – Nội – Đêm
Ken hốt hoảng trả lời bà chủ quán.
ken
Thôi thôi, cảm ơn bà, tôi không cần món ốc đó nữa.
Ken dậy, vào bếp lấy bánh và một bịch bơ, đem vào cho Vy:
ken
Em ăn cái này cho khỏi đói.
Vy lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má. Ken không hiểu gì cả, đặt bánh và bơ xuống cạnh cây đèn ngủ ở đầu giường Vy rồi đi nằm, tắt đèn phía bên giường mình.
Vy rón rén xuống giường.
Ken đã ngủ say.
Vy xỏ chân vào dép, nhẹ nhàng lần hé cửa, trốn ra ngoài.
- Hàng ốc ở xóm cũ – Ngoại – Đêm
Vy đi bộ tha thẩn trên các ngõ hẻm, mình mặc áo ngủ, chân mang dép. Thấy hàng ốc bán khuya, Vy tạt vào, ngồi ăn.
Bà hàng ốc thấy trên người Vy chẳng có túi xách gì cả, hỏi:
bà bán ốc
Mặc thế mà đi đường à? Có đem theo tiền trả không?
Hai gã đàn ông đi xe máy trờ tới. Đó là hai đồ đệ của Hải đầu bò. Chúng bảo:
gã đàn ông
Cứ để nó ăn, bọn tôi trả tiền cho.
Vy sợ hãi đứng dậy. Tên du côn chụp lấy áo cô. Cô giằng mạnh, bỏ chạy.
Hai tên du côn rượt theo.
Vy chạy nép vào những bờ giậu. Cô lay những cánh cổng sắt ven đường, kêu cứu.
Nhưng những cánh cổng đều đóng kín.
- Nhà Hưng – Nội – đêm
Hưng đứng bên cửa sổ, nơi ngày xưa đã bế Vy lên ngồi đấy. Anh nhìn vào căn phòng trơ trọi. Rời khung cửa, anh đi loanh quanh đến từng góc tối của căn nhà.
Bỗng anh nhìn thấy cái hòm gỗ cũ để trong một góc nhà. Anh giở ra: những bức phù điêu dị hợm ngày xưa vẫn còn nằm đó dưới lớp bụi.
Hưng giở lên từng cái, từng cái một, đem máng chúng lên vách. Cảnh tượng góc nhà này chẳng khác gì thuở trước.
- Ngoài đường – Ngoại – Đêm
Vy chạy, day những cánh cổng, hốt hoảng, tức tưởi. Một tên du côn chụp được tay cô, dúi cô ngã xuống.
Tiếng một con chó hực sủa vang lên nơi chân rào kế đó. Tên du côn nhỏm dậy lấy hòn sỏi ném con chó. Vy vùng chạy. Bọn du côn chửi thề và tiếp tục đuổi theo cô.
- Nhà Hưng – Nội – Đêm
Hưng đã sắp xong các phù điêu lên. Anh ngồi xuống sàn, nhìn chúng chăm chăm. Ánh sáng trong phòng chùng xuống, chập choạng trên những hình ảnh quái dị.
- Ngoài đường – Ngoại – Đêm
Vy chạy đến trước cổng nhà Hưng, cô day cổng. Cánh cổng chỉ khép hờ mở toang ra, Vy té sấp xuống, vội vã ngồi dậy chạy vào trong khu vườn rộng.
Bọn du côn chạy vào theo. Vy chạy đến bên khung cửa sổ, nhảy thót lên, chồm nửa người vào. Hưng giật mình, quay lại. Anh dụi mắt. Căn phòng như vụt sáng lên. Anh kêu.
hưng
Vy!
Vy
Cứu Vy với.
Hưng chạy đến, đỡ Vy qua cửa sổ. Hai cái bóng đen thấy Hưng, chùng lại. Vy cuống quýt kéo tay Hưng.
vy
Đuổi chúng đi anh.
Hưng nhìn quanh, anh vớ lấy một bức phù điêu, ném mạnh về phía bọn du côn. Vy bắt chước anh, vớ lấy một bức khác. Cả hai ném đến hết những bức phù điêu.
Bọn xấu lẩn núp trong các bụi cây, một lúc không chịu nổi trận oanh tạc tới tấp của Vy và Hưng, chúng rủ nhau chuồn lẹ.
Hưng quay lại, ôm lấy Vy. Vy nép đầu vào ngực anh…
Hưng bế bổng Vy lên, đặt nàng ngồi trên bệ cửa sổ.
Vy nhìn quanh.
vy
Người ta đem bức tượng của mình đi mất rồi, anh ạ!
Hưng
Tạ ơn trời, dù sao em đã về…
- Vườn nhà Hưng – Ngoại – Ngày
Nắng mới lên, những tia nắng trong suốt xuyên qua lá.
Những dây hoa leo, hoa dại lại mọc kín trong vườn.
Hưng ngồi nặn một cốt tượng mới. Vy hái rau và hoa trong vườn. Xách giỏ rau và hoa đến sau lưng Hưng, cô đặt xuống, ôm lấy vai Hưng, áp mình vào lưng anh.
Tay cô đưa ra trước mũi Hưng một nhành hoa dại. Hưng quay lại, mỉm cười.
Hai khuôn mặt sáng ngời hạnh phúc.
HẾT
Đăng ký Khóa học “Học viết cùng Nga – 90 ngày giúp bạn trở thành Master Content”
Thời gian vừa qua, Nga nhận được rất nhiều tin nhắn, email của các bạn gửi về với mong muốn được đào tạo về kỹ năng viết. Vì khối lượng công việc quá bận rộn, Nga chưa thể sắp xếp thời gian được. Tuy nhiên sau rất nhiều ngày suy nghĩ và cố gắng, Nga đã quyết định sẽ mở lớp đào tạo đầu tiên của mình trong tháng tới.
Khóa học này Nga sẽ trực tiếp đứng lớp cùng với cộng sự của mình. Đây sẽ là một khóa đào tạo tổng hợp các kỹ năng của cả biên tập viên truyền hình, biên kịch và content marketing. Chứ không đơn thuần chỉ là 1 lĩnh vực đơn lẻ như các khóa đào tạo khác trên thị trường. Và điều đặc biệt hơn cả, là Nga cùng với cộng sự của mình sẽ đào tạo những kiến thức, kỹ năng để trở thành Leader chứ không chỉ đào tạo về kỹ năng chuyên môn đơn thuần. Để các bạn có thể hiểu được bản chất của tất cả các dạng kịch bản: kịch bản phim doanh nghiệp, phóng sự, kịch bản phim, content… từ đó bạn có tầm nhìn bao quát và vĩ mô hơn so với hiện tại.
Hiện nay hầu hết các khóa đào tạo biên kịch, content đều chỉ dạy bạn cách viết đơn thuần để bạn trở thành 1 nhân viên, trở thành người đi làm thuê, chứ không hề đào tạo về những kỹ năng quản lý, lập kế hoạch, chiến lược tổng quan để có cơ hội làm Leader hoặc làm chủ. Do đó, khóa học này của Nga sẽ là sự tổng hợp của cả chuyên môn và kỹ năng quản lý.
Nội dung đào tạo:
– Đào tạo về Leader content (đào tạo cách xây dựng chiến lược nội dung, hướng dẫn đánh giá năng lực và phân bổ nhân sự phù hợp để đạt kết quả cao, xây dựng chỉ số KPI để đánh giá chiến lược trước- trong và sau khi thực hiện)
– Đào tạo về cách viết các ấn phẩm truyền hình (kịch bản phóng sự truyền hình, bản tin, talkshow, TVC dạng đơn giản) sao cho hay và hấp dẫn
– Đào tạo về content marketing, những kỹ năng cần có để tạo nên một content marketing thu hút (bài quảng cáo, bài chuẩn SEO, bài PR…)
– Đào tạo về biên kịch (hướng dẫn viết kịch bản tiktok, sitcom và phim ngắn dạng đơn giản)
Trong quá trình học, Nga sẽ tổ chức kết nối với các CEO, CMO hoặc các DOP, Quay phim…để các bạn có cơ hội giao lưu, học hỏi.
👉👉Xem chi tiết nội dung khoá học TẠI ĐÂY
Nga vẫn đang trong quá trình gấp rút hoàn thiện giáo trình đào tạo để có thể kịp thời hoàn thiện trong tháng tới. Bạn nào muốn biết chi tiết hơn về khóa học này, vui lòng gửi thư qua Email: hocvietcungnga@gmail.com. hoặc liên hệ với Nga qua Facebook: https://www.facebook.com/hocvietcungnga hoặc Hotline: 0934 497 589
=>>> Xem thêm: Nhiều mẫu kịch bản phóng sự truyền hình TẠI ĐÂY
—————————————————————————
Học viết cùng Nga – để trở thành biên tập viên chuyên nghiệp
Email: hocvietcungnga@gmail.com
Youtube: Học viết cùng Nga
Website: hocvietcungnga.com