Giới thiệu: Hôm nay Nga sẽ tiếp tục chia sẻ đến mọi người một mẫu kịch bản phim truyền hình 90 phút với tựa đề “Đau buốt đến tim”. Nga được tham gia quá trình sản xuất phim với tư cách thư ký đạo diễn chứ không phải biên kịch nhé các bạn. Bộ phim này đã phát sóng trên VTV1 vào năm 2015. Ở cuối bài, Nga có để link phát sóng nhé.
- Quán bar. Nội. Đêm
Vũ trường sôi động. Nhiều nam nữ thanh niên đang nhảy nhót điên cuồng ở trên sàn. Tiếng nhạc chát chúa. Ánh lase quét ngang quét dọc chót mắt.
Từ trong đám đông, Dũng – một thanh niên khoảng 18 tuổi, cao ráo, đẹp trai, ăn mặc rất sang trọng khật khưỡng đi ra rồi ngồi phịch ở một bàn và rót rượu uống.
Vừa uống anh vừa lơ đãng nhìn xung quanh. Gương mặt non choẹt nhưng dám bạn lại rất nể. Một tên gầy leo kheo, có một vết sẹo to trên mặt, là Thắng sẹo từ đám đông đi đến ghé tai Dũng nói nhỏ.
Dũng lắc đầu.
Dũng:- Mày thích cái đó thì cứ dùng! Còn tao chỉ rượu, nhẩy nhót là đủ rồi.
Tên này nói thêm vài câu nhưng Dũng kiên quyết. Thắng thất vọng đi ra.
Một chàng trai và một cô gái từ trong đám đông chạy ra chỗ Dũng ngồi.
Chàng trai: Buông súng sớm vậy đại ca?
Dũng có vẻ không quan tâm gì đến hai người này. Anh lẳng lặng uống rượu tiếp. Cô gái túm lấy tay Dũng.
Cô gái: Ra nhảy tiếp đi anh!
Dũng lờ đờ nhìn cô gái.
Dũng: Mấy đứa cứ vui vẻ tiếp đi, anh có hẹn rồi!
Mấy đứa bạn nhìn Dũng lo lắng, thất vọng.
Bạn trai: Đang vui mà đàn đứt dây… chán!
Dũng:- Thì chúng mày cứ vui tiếp đi. Ai cấm!
Một đứa thở dài.
Bạn Trai:- ông về thì tụi tôi vui bằng niềm tin à?
Dũng cười.
Dũng:- À hiểu rồi! Tưởng gì?
Dũng móc trong túi ra một cọc tiền vứt vào lũ bạn. Tụi bạn vội tranh nhau đỡ.
Dũng:- Từng đó đủ chưa? Thiếu cứ bảo tụi, mai tao trả.
Đứa bạn cầm cọc tiền lên săm soi và hôn chùn chụt
Bạn trai:- Quá đủ! Đúng là Dũng đại gia.
Cả bọn cười rồi lại ra nhảy nhót.
Dũng nhếch miệng cười. Anh uống nốt rượu trong ly và đi.
Đứa bạn nhìn theo Dũng.
Đứa bạn:- Sướng thật! Bằng tuổi mình mà tiền tiêu không phải nghĩ! Sống thế mới gọi là sống chứ!
- Quán bún ở vỉa hè. Ngoại. Đêm
Quán bún bung nhỏ bán tạm bợ trên vỉa hè. Vừa có một đợt khách ăn xong, giấy, bát đũa vứt lổng chổng. Mai khoảng 18 tuổi, mới nhìn qua đã thấy đó là một cô gái có gia đình không sung túc lắm nhưng sự nết na thuỳ mị hiện lên từ vẻ mặt đến quần áo. Cô cố gắng dọn dẹp nhanh bát đĩa và giấy vụn trên bà để vào chậu. Mai nhìn đồng hồ giật mình.
Mai:- Ôi chết! Muộn quá rồi!
Cô lau nhanh bàn và quay lại nới với mẹ, một người đàn bà dáng khắc khổ đang ngồi tước dọc mùng bên cạnh nồi nước canh sôi sùng sục.
Mai:- Con có việc phải ra ngoài một chút. Lát về con sẽ dọn dẹp.
Mẹ Mai:- Ừ!
Mai để gọn khăn lau rồi chạy nhanh vào trong ngõ.
Chuyển cảnh/ nhà Mai
Một ngôi nhà nhỏ. Mọi sự trong nhà tuềnh toàng. Chiếc tủ lạnh hiệu Sara tốp cũ kĩ. Chiếc tủ lệch lỗi mốt. Chiếc tivi như sót lại từ thế kỉ trước.
Hai đứa em đangngồi trước mâm cơm, đứa bé khóc lóc.
Đứa em út:- suốt ngày chỉ có cơm và bì lợn. Em không ăn đâu.
Thằng anh chan cơm vào cho em dỗ.
Thắng anh:- Ăn đi! Nói nhiều!
Đứa em út khóc.
Đứa em Ut:- Không ăn! Không ăn cơm! Em thích ăn Pizza cơ! Bạn Tùng lớp e ngày nào cũng được bố mẹ cho đi ăn Pizza. Hu hu
Ông Thuần bố Mai người đàn ông mặt vuông chữ điền, lộ vẻ hiền hậu, nhưng vì quá vất vả trong kế sinh nhai nên dễ nổi nóng. Ông mặc trang phục bảo vệ đi từ trong phòng ra bực bội.
Ông Thuần:- Ăn đi, nói nhiều! Có cơm ăn là tốt rồi đấy!
Thằng anh sợ hãi liền đưa bát cơm vào tay em dỗ dành. Nó bón cho em miếng cơm.
Thằng anh:- Ăn đi! Ăn đi không bố đánh!
Đứa bé miễng cưỡng há miệng nhưng vẫn khóc ư ử trong miệng.
Ông Thuần bực bội nhìn con rồi đi ra sân xách hai thùng nước to. Đúng lúc Mai chạy vào.
Mai luống cuống dừng lại.
Ông Thuần:- Con về liệu mà cho các em ăn cơm rồi bảo ban chúng nó học hành. Xong xuôi rồi lại ra giúp mẹ.
Mai lúng túng.
Mai:- Con cho các em rồi con xin phép bố cho con ra ngoài 1 chút ạ.
Ông Thuần:- Đêm tối rồi còn đi đâu.
Mai:- Con đi sinh nhật bạn.
Ông Thuần nhìn Mai, cáu.
Ông Thuần:- Nhật với nhẽo. Đi nhanh rồi về giúp mẹ! Để một mình mẹ vừa bán hàng vừa rửa bát là không được đâu. Cả ngày mẹ đã phải làm hàng mệt rồi.
Mai:- Con nhớ rồi. Bố cứ đi làm đi. Con đi một lát sẽ về đỡ mẹ.
Ông Thuần xách hai thùng nước ra ngoài vẫn nói vọng vào.
Ô Thuần: – Nhớ không được đi quá 10h đâu đấy. Con gái con lứa, đi đâu cũng phải cẩn thận. không được tin người quá đâu đấy.
Mai vừa chải tóc vừa nói to vọng ra.
Mai:- Con nhớ rồi ạ!
Vinh bực bội.
Vịnh:- Có ăn đi không?
Đứa bé khóc òa lên.
Đứa bé:- Em không muốn ăn cơm! Em muốn ăn pizza
Vĩnh bực bội dằn bát cơm xuống.
Vĩnh:- Không ăn thì nhịn đi!
Mai vội vàng chạy vào dỗ em.
Mai:- Cún! Cún ngoan nào! Sao lại khóc.
Vịnh bục bội.
Vĩnh:- Nó đòi ăn pizza, không chịu ăn cơm!
Mai cầm bát cơm lên dỗ em.
Mai:- Cún ngoan, chị sẽ để dành tiền mua pizza cho cún nhé!
Đứa bé sáng mắt lên rồi lại cụp xuống.
Đứa bé:- chị nói dối!
Mai:- Lần này chị sẽ mua cho em!
Đứa bé mừng rỡ.
Đứa bé:- Chị nói thật chứ!
Mai:- Ù! Chị hứa!
Đứa bé mừng rỡ há miệng ăn cơm.
- Ven hồ. Ngoại. Đêm
Dũng đứng một mình nhìn ra ngoài mặt hồ. Gương mặt buồn bã, ưu tư.
Mai vội vàng chạy tới. Dũng quay ra. Mai ôm bó hoa luống cuống.
Mai:- Mai lại tới muộn rồi!
Dũng đi tới cầm tay Mai.
Dũng:- Không sao đâu, Dũng cũng vừa mới tới.
Mai nhìn Dũng vẻ ngạc nhiên.
Mai:- Dũng uống rượu hả?
Dũng thừ người.
Dũng:- Ừ.Vì buồn nên mình có uống một chút!
Mai nhìn Dũng, hồi lâu cô thở dài.
Mai;- Bố mình thường nói, Rượu khiến làm cho con người t quên đi nỗi đau trước mắt nhưng sau khi tỉnh rượu lại càng thấy đau hơn. Mà Mai… Mai không muốn Dũng bị đau. Nên tốt nhất Dũng đừng uống rượu nữa.
Hai người im lặng nhìn nhau. Một lát Dũng khẽ gật đầu.
Dũng:- Mình xin lỗi! Từ sau mình sẽ không uống rượu nữa.
Mai nhìn Dũng mỉm cười, cô dúi bó hoa vào tay Dũng.
Mai:- chúc mừng sinh nhật Dũng.
Dũng cầm bó hoa và nhìn Mai, anh xiết chặt tay Mai.
Dũng:- Cám ơn Mai.
Hai người im lặng đứng bên nhau. Dũng nhìn ra phía mặt hồ.
Dũng – Thế là tròn 18 tuổi. Nhanh thật. Mới hồi nào mẹ dẫn Dũng đến lớp mẫu giáo, Dũng rất sợ, cứ ôm chặt chân mẹ để khóc. Vậy mà bây giờ…Cuộc đời biến đổi nhiều quá.
Mai:- Dũng là con một nên được chiều chứ nhà Mai mọi sự bố mẹ cứ kệ. Cơm đấy ăn đi. Đến giờ thì đi học. Buổi sáng bố gọi đến câu thứ ba mà không dậy thì cứ liệu chừng.
Dũng trố mắt nghe Mai nói. Cậu mỉm cười thích thú, khẽ lắc đầu.
Dũng:- Từ bé đến giờ mình chưa bao giờ bị bố đánh. Bố yêu mình, mẹ cũng vậy. Mình thích cái gì bố mẹ đều đáp ứng.
Mai:-Nhà Dũng sướng thật đấy. Chả bù cho nhà Mai. (thở dài) Giá Mai có tiền để… à mà thôi. Bao giờ Dũng đi du học.
Dũng:- Cũng sắp rồi! Sang bên ấy, Dũng sẽ cố để người ta không nghĩ con nhà giầu học bằng tiền bố mẹ. Mai cũng cố gắng nhé.
Mai:- Mai sẽ cố gắng. Dũng chờ em chứ. Hay sang bến ấy là quên ngay Mai.
Dũng quay sang ôm Mai nói như dỗ dành, giọng hơi giận dỗi:
Dũng:- Đừng nói lăng nhăng nữa.
Mai ôm tay Dũng nhìn vào mắt chàng trai
Mai: – Mai đùa đấy. Nhưng hôm nay là sinh nhật Dũng mà Dũng lại bỏ đi cùng Mai thế này thì có sao không? Còn bố mẹ Dũng nữa chứ?
Nhắc đến bố mẹ, Dũng liền khựng lại. Dũng nhặt lên một viên sỏi nhỏ ném ra mặt hồ đang lấp lánh những luồng ánh sang.
Tự nhiên Dũng ngửa mặt lên trời thở dài.
Dũng: – Dũng cũng muốn tổ chức ở nhà có cả bố mẹ. Nhưng…
Hồi tưởng của Dũng
Nhà Dũng. Nội. Ngày
Một gia đình khá giả. Đồ đạc bầy biện trong nhà lộ rõ sự sang trọng. Một bức tượng thần vệ nữ bằng đá trắng cao cấp đứng góc nhà. Bức tường cạnh đó treo một thanh kiếm giả cổ. Bộ sa lông đắt tiền gổ cẩm lai có trải đệm len ở trên. Chiếc ti vi thể lỏng màn ảnh rộng đứng trên kệ dưới là những đồ lưu niệm từ nhiều nước trên thế giới. Bà Diễm mẹ Dũng mặc đầm, tay đã ngoặc chiếc túi da đắt tiền đang vội vã chuẩn bị đi.
Bà Diễm:- Dũng ơi. Lúc nào dậy thì mở tủ lạnh ra đồ ăn sáng mẹ đã sửa soạn sẵn rồi đấy. Nếu nguội thì cho vào lò vi sóng quay hai phút.
Dũng liền bật dậy chạy ra mở cửa.
Dũng:- Mẹ ơi.
Bà Diễm đang đi lên phía phòng khách liền quay lại.
Bà Diễm:- Cái gì thế?
Dũng :- Bố con đi làm chưa ạ?
Đúng lúc Ông Hùng xách cặp táp đen, đi giầy đen từ trong phòng đi ra.
Ông Hùng:- Gì vậy?
Dũng nhìn bố mẹ ấp úng.
Dũng :- Bố mẹ. Hôm nay là ngày …
Tiếng còi bim bim từ ngoài ngõ vọng vào. Bà Diễm nhìn ra ngoài rồi quay lại nhìn con.
Bà Diễm :- Thôi, nói nhanh lên. Xe Công ty đã đến đón mẹ rồi.
Ông Hùng nhìn ồng hồ đeo tay vẻ lịch lãm..
Hùng:- Bố cũng vậy. Sáng nay có cuộc họp bố chủ trì, đến muộn không tiện.
Dũng buồn bã.
Dũng :- Thế thì bố mẹ đi đi. Con không cần nữa.
Bà Diễm bật cười.
Bà Diễm:- Cái thằng này. Lớn rồi mà còn như trẻ con thế. Hơi tý thì dỗi. Có chuyện gì thì nói ngay đi.
Ông Hùng:- Mẹ con nói đúng đấy. Tiền phải không?
(rút ví) bao nhiêu?
Dũng thở hắt ra.
Dũng :- Không. Hôm nay là ngày sinh nhật con.
Bà Diễm sực nhớ ra nhưng lại tỉnh bơ.
Bà Diễm :- Tưởng gì. Sinh nhật tì phải có tiền chứ? Đây, mẹ cho thêm. Mời bè bạn đi đâu đấy cho tiện.
Bà Diễm lấy tiền của ông Hùng và tiền trong túi mình đưa cho Dũng. Dũng bối rối.
Dũng:- Con muốn tối nay tổ chức ở nhà và con sẽ giới thiệu với mẹ một người bạn của con.
Ông Hùng thở dài.
Ông Hùng :- Sinh nhật là chuyện trẻ con. Lôi bố mẹ vào làm gì. Vừa mất vui cho con vừa mất thời gian của bố mẹ. Thôi, có tiền đó rồi. Cứ tiêu thoải mái. Thiếu phone cho bố hay mẹ, bố sẽ bảo lái xe mang đến cho. Cái chính là nói rõ địa chỉ.
Bà Diễm:- Giải pháp của bố con là đúng đấy. Mẹ đi đây. Muộn quá rôi.
Ô Hùng:- Bố cũng phải đi rồi. Mọi người đang chờ bố. Sinh nhật 18 tuổi, lớn rồi. Chọn nhà hàng nào vui vui mà tổ chức.
Bố mẹ đi. Dũng nhìn mấy cọc tiền trên tay, thở dài chán ngán.
Hết hồi tưởng.
Cảnh ngoại ven hồ.
Dũng thở dài buồn bã. Mai nhìn vẻ mặt buồn buồn của Dũng cô an ủi.
Mai:– Chắc hai bác bận thật. Chứ bố mẹ nào chả yêu con cái. Ngay như nhà Mai. Nghèo như thế mà …
Gương mặt Dũng vẫn ủ rũ. Mai liền nói lớn.
Mai:- À bố Mai buồn cười lắm cơ. Có lần thằng Vĩnh làm vỡ một cái bình cắm hoa bố em giận quá, đánh cho một trận. Nhưng đánh xong nhìn Vĩnh khóc rồi cả em cũng khóc. Bố đành dỗ hai chị em bằng cách cho đi ăn kem. Hôm ấy Vĩnh ăn đến bốn cái kem. Nên sau này mỗi khi thèm ăn wquá, nó lại bảo. Bố đánh con đi để con khóc rồi bố lại đèo đi ăn kem.
Dũng bật cười.
Dũng :- Nhà Mai thích thật đấy nhỉ. Chả bù cho nhà anh. Cái gì cũng có. Xin gì cũng cho, nhất là tiền. Xin bao nhiêu cũng đựơc. Chỉ có điều chưa bao giờ mẹ Dũng hỏi xin để làm gì. Có lần, Dũng chợt nhận ra điều ấy hỏi mẹ. Mẹ không muốn biết con cần tiền để làm gì à? Mẹ Dũng bảo vơ vẩn. Có tiền là đựơc rồi. Trẻ con đừng có rắc rốiq w, phức tạp.
Dũng thở dài. Không khí trùng xuống. Tiếng lao xao đâu đấy vọng lên. Rôi hai người tự nhiên cùng đứng lên, chậm chầm bước đi. Mai chủ động lồng tay vào tay Dũng thủ thỉ
Mai:- Chắc tại bố mẹ Dũng nhiều việc quá…
Dũng vẻ hơi cáu, anh gằn giọng.
Dũng :- Cứ nhiều việc thì bỏ mặc con cái à? Con cái đâu phải là bức tường, bố mẹ muốn dán gì thì dán để làm đẹp cho họ.
Mai chợt im bặt, cô nhìn Dũng. Dũng thở dài.
Dũng :- Dũng không chỉ cần sự đầy đủ mà cần cả yêu thương. Khi bố mẹ đã yêu thương thì mọi sự của Dũng đều phải chú ý. Nhỡ Dũng xin tiền để đi làm việc bậy bạ thì làm thế nào. Đáng ra bố Dũng phải hỏi “con cần tiền để làm gì ?”
Mai nhìn Dũng, một lát cô thở dài.
Mai:- Nhà Dũng trái ngược hoàn toàn với nhà Mai. Ba chị em Mai mỗi lần xin tiền là đều phải nghe ba mẹ ca thán, căn vặn đủ điều. Có lần Mai tức quá gào lên “con cần con mới xin chứ”. Mẹ ôm Mai vào lòng bảo “không phải bố mẹ tiếc gì con mà cái chính là vì con còn thơ dại nên phải hỏi con cần tiền làm gì, để bố mẹ không phải lo nghĩ gì cả”. Bố Mai có mặt ở đó nói thêm vào một câu mà Mai nghĩ mãi cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu.
Dũng ngẩng lên nhìn Mai.
Dũng :- Câu gì mà bí hiểm thế?
Mai :- Bố Mai bảo. Đồng tiền như con dao ấy nó có thể giúp con mua đựơc cái nọ cái kia nhưng không biết xử dụng thì có khi làm đứt tay đấy. Nhất là với trẻ con.
Dũng dừng lại, đứng im lặng, đầu hơi cúi. Một lúc sau cậu ta mới thốt lên
Dũng :- Bố Mai nói đúng đấy. Giá mà Dũng cũng được bố mẹ hỏi câu đấy!
Dũng thở dài. Mai nhìn Dũng xót xa. Hai người im lặng.
- Khách sạn sang. Nội. Đêm
Phòng khách sạn sang trọng. Ông Hùng nằm thừ trên giường chờ đợi.
Đúng lúc đó một nhân viên ăn mặc lả lướt, áo váy mỏng manh bước vào. Thay vì lời chào hỏi, cô nhân viên này sà vào lòng và gục đầu vào vai ông Hùng. Hai người quấn lấy nhau. Ông Hùng thì thầm.
Ông Hùng:- anh đang rất nhiều chuyện buồn chán. Em làm sao thì làm.
Cô gái ấp người mình vào người ông Hùng, tình tứ. thì thầm vào tai Hùng.
Cô gái: Đến với em, anh sẽ quên hết mọi chuyện. Chỉ cần thả lỏng người thư thái. Em sẽ làm cho anh thỏa mãn.
Cô gái masage đầu và cổ chô ông Hùng, bằng những cử chỉ thân mật và những cái liếc mắt đa tình. Ông Hùng lần tay lên ngực cô gái và nhẹ xoa xuống dưới.
- Quán café ôm. Nội. Đêm
Căn phòng riêng của một quán cà phê vườn.
Ánh đèn lờ mờ không rõ mặt ngưòi. Điền đang ngồi im lìm, lặng lẽ chốc chốc nhìn ra ngoài cửa vẻ sốt ruột. Tiếng đá lạnh và thìa va vào thành cốc lanh canh. Điền ngứơc nhìn đồng hồ bực bội.
Điền:– Mất cha nó gần nửa tiếng đồng hồ rồi. Con đượi này không hiểu đi đâu mà đến giờ vẫn chưa đến.
Một cô gái từ sau khe khẽ đến ôm choàng lấy Điền
Na:- Này, bỏ ngay cái kiểu đó đi nhé! Trứơc mặt người ta thì “em yêu quí. Em thân yêu”. Thế mà sau lưng ngưòi ta thì chửi bới “con nọ con kia”.
Điền :- Đừng lắm lời. Tại sao đến muộn thế?
Na:- Khổ quá. Đang định đi thì lại có khách.
Điền nhìn Na khó chịu, vẻ ghen tuông.
Điền:- Thế là cô lại phải hầu nó bỏ tôi chết đói ở đây phải không?
Na thở dài.
Na:- Nghề kiếm cơm mà! Anh ghen làm chi cho mệt.
Điền lừ mắt nhìn Na, không nói gì.
Na:- Ông này là khách quen của con Mỹ Dung nên chỉ yêu cầu làm massage thôi chứ không có khoản kia…. Nhưng mà này( ngớ người ra). Hình như, hình như…
Điền :- Hình như, hình như cái con khỉ. Có gì nói đi xem nào ( lại ngáp)
Na:- Trông cái lão ấy cứ thấy quen quen. Hình như lão ta ở phố nhà anh. Mặt trông như tây ấy
Điền ngẩn người ra. Rồi à lên.
Điền :- Mặt giống tây à. Đích thị là lão Hùng rồi. Cái xe của lão ta là xe cam ry hai chấm tư chứ cứt gì mà nhắng lên. Lão vào nhà 14 đúng không?
Na:- Đúng rồi.Cam ry,cam ry. Có lẽ thế thật. Em không nhớ lắm. Em nhớ nhà ấy bốn tầng, lan can màu xanh nhạt …
Điền :- Thôi đúng rồi. Nhà ấy giầu lắm. Bám cho chặt vào. ( ngáp liên tục hai cái)
Na nhìn Điền cau mặt.
Na:- Lại lên cơn rồi đấy à?
Điền nhìn quanh rồi rút trong túi ra một gói nhỏ.
Điền: – Không dài dòng nữa. Phải làm một phát thôi. Mẹ kiếp sao hai thằng chó ấy đi lâu thế
Điền đổ cốc nứoc đã hòa bột vào mồm mình, rồi lơ đang nhìn ra phía cửa .
Đúng lúc đó, 2 thanh niên khật khưỡng nhìn trước nhìn sau đi vào trong đó có một thnah niên ở trong Quán bar, rủ Dũng dùng thuốc lắc.
Thắng Sẹo,Tài đao búa( gần như đồng thanh):- Chào đại ca. Chào bà chị.
Điền lừ mắt nhìn hai đứa.
Điền :- Chúng mày đi ăn mảnh ở đâu giờ mới về, làm tao đợi cả ngày. Chúng mày biết mấy giờ rồi không?
Hai gã thanh niên ngồi xuống hai chiếc ghế đối diện. Thắng sẹo tóp tép miệng
Thắng Sẹo :- Oan hai thằng em quá. Chúng em nhận lệnh của anh đi điều tra, tìm kiếm xem có con mồi nào mới, có thể lùa nó vào đựơc không.
Điền nhìn trân trân vào Thắng.
Điền :- Thế đã vớ đựơc đứa nào chưa? Hay lại chỉ bẻm mép nói cho qua chuyện.
Tài đao búa :- Bước đầu có thể nói đã tăm đựơc hai thằng nhưng xem ra cả hai thằng vẫn còn lỳ lắm. Không sai một li.
Thắng Sẹo :- Kể ra thì …(Thấy Toàn đao búa nhìn lại thôi)
Điền:- Muốn bán đựơc nhiều tiền để không bao giờ phải rỏ dãi, nằm dài thở hồng hộc thì phải lùa đựơc càng nhiều thằng vào cái giỏ của mình càng tốt. Nhất là bọn con nhà giầu. Mà cái giống này khi bập vào thì bảo nó giết bố giết mẹ nó để lấy một, hai mồi thoả cơn ghiền của mình nó cũng chẳng từ.
Tài đao búa :- Không sai một ly. Bọn em thuộc lòng điều đại ca chỉ giáo chỉ có điều ( Ngáp) Khổ quá. Đại ca có mồi sái nào giải quyết cho em chút xíu chứ từ sáng đến giờ…Chân tay, da thịt nhểu hết cả ra rồi
Thắng sẹo :- Thằng khốn nạn ( ngáp).Tại nó nhắc nên em cũng, cũng không kìm đựơc. Ông anh đã thương thì thương cho chót, không thì em cũng gục rồi đây …
Na nhìn hai đứa rồi quay sang Điền.
Điền vứt trong túi ra hai gói nhỏ.
Điền :- Thì hoà nước cho chúng nó nốc chứ đốt ở đây để công an vào khoá số tám cả lũ hay sao. Rõ là đồ vô tích sự.
Hai thàng vội vồ lấy hòa vào nước uống. Vẻ phê phê
Điền:- Tao đã bảo chúng mày mãi rồi. Muốn lùa đựơc bọn trẻ ranh bập vào con đường hút hít, trích, choác thì chúng mày không thể nóng vội mà phải tuần tự đi từng bước
Tài đao búa :- Không sai một ly. Đại ca quả là …
Thắng sẹo: – Cái thằng. Ông anh đang vào hứng thì lại cắt ngang, rõ thật là …
Điền :- Bận sau mà nói leo như thế thì đừng có trách tao. Nghe tiếp đây. Bứơc đầu tiên là phải tìm hiểu hoàn cảnh nhà nó. Sau đó tuỳ từng đối tượng mà tấn công. Bọn nhãi con thì dễ hơn chỉ cần bơm đểu những câu nịnh thối. Còn bọn có tâm trạng thì đứa nào cũng buồn. Nên vừa cho nó nếm từ thấp đến cao rồi nói cho nó biết làm một mồi như thế này thì mọi sự ưu phiền, buồn bã sẽ biến hết. Mọi sự trong lòng mình sẽ nhẹ nhõm, thanh thản hơn. Đời là cái chó gì mà phải ưu phiền, buồn bực. Khi nó bập vào đến mồi thứ ba thì nó thành con trâu, con bò bị xỏ mũi.
Cả hai thằng vỗ tay.
Thắng Sẹo :- Hoan hô ông anh. Ông anh quả là bậc thầy.
Na rùng mình.
Na:- Thảo nào bao nhiều người đang lành hành tự nhiên lại đâm đầu vào cái trò hút hít ghê gớm, tan cửa nát nhà, tiền của không cánh mà bay.
Điền : – Ở phố của tao có con mồi ngon lắm. Tao không muốn lộ mặt ra nhưng tao muốn nó phải dính vào thứ của nợ này để tao đỡ tức. Mẹ bố khỉ chúng nó phải nôn tiền của ra. Hiểu chưa? Na
Na nhìn Điền khó chịu.
Na:- Anh gọi em là Kim Lan đi. Nghe tên Na quê chết lên được
Điền :- Đựơc rồi. Chỉ cho thằng Tài con mồi ấy. Nó là con cái thằng đi xe Camry đen đấy. Thằng Tài liệu mà đưa nó vào tròng. Tao sẽ ra tay (nghiến rằng ) Mẹ nhà nó. Để xem mày có còn vênh mặt lên khi gặp ông nữa không? Ông sẽ phá nát, ông sẽ làm cho mọi sự tan tành, tanh bành tất cả.
Điền hạm hực cầm chiếc ly lên đổ vào họng nhưng trong ly không còn nước.
Như thể không chịu đựng được nữa, tài vội đứng dậy đi ra ngoài. Na và hai đứa vội vàng đi theo.
- Nhà Dũng. Nội. Ngoại. Đêm
Một toà nhà khang trang đầy đủ tiện nghi. Nhưng tất cả lại toát lên vẻ hoang vắng, lạnh lẽo báo hiệu điều không lành sắp xẩy ra.
Căn phòng vắng ngắt. Tiện nghi đầy đủ.
Dũng đang ngồi một mình ở bàn, trước mặt Dũng là chiếc bánh gato đã cắm nến lên trên mặt bánh. Dũng ngắm ngía nhìn chiếc bánh. Trên tường là chiếc kiếm treo trang trí.
Tiếng đồng hồ vang lên dai dẳng, bền bỉ.
Dũng nhìn đồng hồ rồi quay ra ngoài cửa ngóng đợi.
Có tiếng xe ở ngoài cửa. Dũng vội vàng đứng dậy chạy ra. Chiếc xe phóng vụt đi. Dũng thừ người thất vọng.
Dũng uể oải quay lại bàn. Cậu ngồi nhìn chiếc bánh buồn bã.
Dũng lấy điện thoại bấm số của ba.
Tiếng tổng đài tự động:- Thuê bao quý khách vừa ọi hiện không liên lạc được…
Dũng tắt máy, cậu bấm số của mẹ. Tiếng tút tút đổ dồn.
Dũng buông điện thoại ngồi thừ người.
Dũng nhìn chiếc bánh và lấy bật lửa châm nến. Những ngọn nến cháy lung linh mờ ảo.
Dũng hát bài ba ngọn nến lung linh
Dũng khóc.
Nến cháy hết, chiếc bánh chảy ra loang lổ trên bàn.
Chuyển cảnh/ Bên ngoài cửa
Bên ngoài cửa nhà Dũng có Tài đao búa và Thắng sẹo đang đứng ngoài nhòm ngó.
Thắng sẹo:- Có đúng nhà này không?
Tài đao búa nhìn số nhà.
Tài đao búa:- Không sai một ly!
Thắng nhíu mày.
Thắng:- Đây là nhà thằng Dũng đại gia, tao và mày vẫn đang chăn mãi mà chưa được mà.
Hai đứa nhìn vào nhà. Đúng lúc đấy, một chiếc xe đen về tới cổng. Hai đứa vội đi. Sau chiếc xe đen là một chiếc xe nữa về tới nơi. Hai vợ chồng trên 2 xe xuống cùng một lúc nhìn nhau.
Chuyển cảnh/ Trong nhà
Dũng bật dậy khỏi giưởng vẻ mừng rỡ và chợt khựng lại ở cửa.
Mẹ Dũng đi lên cầu thang, bố Dũng đi sau. Mẹ Dũng cười.
Mẹ Dũng:- Đúng là đạo đức giả! Miệng nói không cần tiền nhưng đưa bao nhiêu là cầm bấy nhiêu. Hãm.
Bố Dũng:- Trên đời này chẳng cần cái chó gì ngoài Tiền! Chỉ có tiền là thật nhất.
Chuyển cảnh/ Phòng Dũng
Dũng đứng lặng người, mắt đỏ hoe.
Tiếng mẹ Dũng cười phá lên.
Bà Diễm:- Đúng chỉ có tiền là thật nhất!
Dũng bịt chặt hai tai. Cậu khóc.
- Nhà Dũng. Nội. Ngày
Ánh sáng le lói xiên qua cửa sổ vào giường Dũng. Dũng nhấp nháy mắt khó chịu. Cậu với tay kéo chiếc mành cửa vào nhưng rồi nhớ ra điều gì, Dũng bật dậy chạy xuống khỏi giường.
Dũng chạy nhanh sang phòng bố mẹ gõ cửa, không thấy tiếng trả lời. Dũng đẩy cửa vào. Căn phòng trống không. Dũng thất vọng đóng cửa lại. Dũng đi xuống phòng bếp. chiếc lồng bàn đậy điệm cẩn thận trên bàn ăn. Dũng vội đi nhanh tới mở ra.
Bên trong là một tờ giấy nhắn và mấy cọc tiền.
Dũng thừ người cầm tờ giấy nhắn. Nét bút ghi vội vàng.
Ba mẹ phải đi công tác. Con ở nhà buồn thì rủ mấy bạn đi du lịch đâu đó cho thoải mái!
Dũng thất vọng vò nát tờ giấy nhắn vứt xuống sàn nhà và thả người xuống ghế. Dũng nhìn mấy cọc tiền dửng dưng. Anh cầm tiền lên nhếch môi.
Dũng:- Lại tiền! Bố mẹ chỉ có thể cho con được tiền thôi sao?
Dũng nhìn mấy cọc tiền bực bội.
Dũng:- Nhưng thứ con cần lại không phải là cái này.
Dũng bực bội ném mạnh cọc tiền xuống bàn.
- Nhà Mai. Ngoại. ngày
Khói nghi ngút.
Mai hì hụi quạt lò, nhóm than ở sân. Cô vừa làm vừa lau mồ hôi.
Có tiếng ho ở phía sau. Mai giật mình quay lại.
Dũng đã đứng ở cửa từ lúc nào. Mai luống cuống chạy tới.
Mai:- Dũng! Dũng tới bao giờ đấy?
Dũng đi vào.
Dũng:- Dũng cũng mới tới.
Mai nhìn quanh nhà mình và nhìn Dũng ái ngại.
Mai:- Dũng vào nhà chơi! So với nhà Dũng thì nhà Mai bé quá phải không?
Dũng thở dài.
Dũng:- Nhà to thì để làm gì chứ? Thôi Mai cứ làm việc đi để mặc Dũng.
Mai:- Vậy Dũng ngồi chơi, đợi Mai một chút nhé!
Mai vội lấy túi rau sống ra nhặt. Dũng ngồi bên cạnh Mai.
Dũng thở dài.
Dũng:- Dũng hoàn thành xong thủ tục đi du học rồi! Chắc tháng nữa thì đi.
Mai giật mình, thảng thốt.
Mai:- Sao nhanh vậy?
Dũng:- Vậy mà Dũng lại thấy lâu đấy.
Dũng im lặng, một lát anh mới lên tiếng.
Dũng:- Dũng muốn đi thật nhanh, thật nhanh… thậm chí Dũng muốn mình biết mất luôn khỏi thế giới này để xem bố mẹ sẽ ra sao khi không có Dũng. Không biết đến lúc đó họ có nhớ mình không.
Mai buông rổ rau, cô cầm tay Dũng.
Mai:- Dũng đừng suy nghĩ lung tung như thế nữa. Bố mẹ Dũng bận rộn như vậy cũng là để lo cho cuộc sống của Dũng được đầy đủ. Có khi sau này học xong, đi làm, Dũng cũng sẽ bị công việc cuốn đi.
Hai người im lặng.
Bỗng có tiếng chim lảnh lót.
Dũng :- Suỵt…suỵt…. Mai có nghe thấy tiếng chim không. Đấy, đấy.
Mai:- Hình như là tiếng chim chiền chiện mái đang gọi con trống.
Dũng lắng nghe và khẽ lắc đầu.
Dũng : – còn Dũng thì nghĩ đấy là tiếng kêu sợ hãi của một con chim đang bị lạc đàn. Nó thảng thốt và sợ hãi lắm.
Tiếng chim thình lình kêu ré lên 1 tiếng và im bặt.
Mai nhìn Dũng đang bần thần vì những suy nghĩ chợt đến, cô nắm nhẹ tay Dũng.
Mai:- Dũng đừng suy nghĩ lung tung nữa. Dũng mà bỏ đi thì không chỉ bố mẹ Dũng buồn đâu, mà còn…
Mai bỏ lửng câu nói, nhìn Dũng. Hai người im lặng. Dũng khẽ quành tay qua vai Mai.
CÒN NỮA…..
=>> Xem thêm: Mẫu kịch bản phim truyền hình 90 phút “đau buốt đến tim” (phần 2)
Đăng ký Khóa học “Học viết cùng Nga – 90 ngày giúp bạn trở thành Master Content”
Thời gian vừa qua, Nga nhận được rất nhiều tin nhắn, email của các bạn gửi về với mong muốn được đào tạo về kỹ năng viết. Vì khối lượng công việc quá bận rộn, Nga chưa thể sắp xếp thời gian được. Tuy nhiên sau rất nhiều ngày suy nghĩ và cố gắng, Nga đã quyết định sẽ mở lớp đào tạo đầu tiên của mình trong tháng tới.
Khóa học này Nga sẽ trực tiếp đứng lớp cùng với cộng sự của mình. Đây sẽ là một khóa đào tạo tổng hợp các kỹ năng của cả biên tập viên truyền hình, biên kịch và content marketing. Chứ không đơn thuần chỉ là 1 lĩnh vực đơn lẻ như các khóa đào tạo khác trên thị trường. Và điều đặc biệt hơn cả, là Nga cùng với cộng sự của mình sẽ đào tạo những kiến thức, kỹ năng để trở thành Leader chứ không chỉ đào tạo về kỹ năng chuyên môn đơn thuần. Để các bạn có thể hiểu được bản chất của tất cả các dạng kịch bản phim, kịch bản truyền hình, content, từ đó bạn có tầm nhìn bao quát và vĩ mô hơn so với hiện tại.
Hiện nay hầu hết các khóa đào tạo biên kịch, content đều chỉ dạy bạn cách viết đơn thuần để bạn trở thành 1 nhân viên, trở thành người đi làm thuê, chứ không hề đào tạo về những kỹ năng quản lý, lập kế hoạch, chiến lược tổng quan để có cơ hội làm Leader hoặc làm chủ. Do đó, khóa học này của Nga sẽ là sự tổng hợp của cả chuyên môn và kỹ năng quản lý.
Xem chi tiết nội dung khoá học TẠI ĐÂY
Trong quá trình học, Nga sẽ tổ chức kết nối với các CEO, CMO hoặc các DOP, Quay phim…để các bạn có cơ hội giao lưu, học hỏi.
Nga vẫn đang trong quá trình gấp rút hoàn thiện giáo trình đào tạo để có thể kịp thời hoàn thiện trong tháng tới. Bạn nào muốn biết chi tiết hơn về khóa học này, vui lòng gửi thư qua Email: hocvietcungnga@gmail.com. hoặc liên hệ với Nga qua Facebook: https://www.facebook.com/hocvietcungnga hoặc Hotline: 0934 497 589
=>>> Xem thêm: Nhiều mẫu kịch bản truyền hình TẠI ĐÂY
Link phát sóng bộ phim: https://vtv.vn/video/phim-truyen-dau-buot-den-tim-92550.htm
—————————————————————————
Học viết cùng Nga – để trở thành biên tập viên chuyên nghiệp
Email: hocvietcungnga@gmail.com
Youtube: Học viết cùng Nga
Website: hocvietcungnga.com
No Responses