Đây là một mẫu kịch bản phim được sản xuất từ năm 2015 rồi các bạn ạ. Lúc bấy giờ thị hiếu của người xem khác bây giờ nhiều lắm. Các bạn đọc thì sẽ thấy cách xây dựng tình huống khá quen thuộc.
9. Nhà Dũng. Nội. Ngoại. Ngày
Mẹ Dũng đang nói chuyện điện thoại ở phòng khách, bà vẻ bực bội.
Bà Diễm:- Sao lại khó? Hắn nhận tiền của mình rồi mà? Sao? Bằng mọi cách phải ký được hợp đồng.
Bà Diễm buông điện thoại, đúng lúc ông Hùng về tới nơi, Ông Hùng vứt mạnh cặp táp xuống ghế, nhìn bà Diễm khinh khỉnh.
Ông Hùng:- chuyện là không thể tin nổi? Bà Giám đốc lại có ở nhà giờ này?
Bà Diễm khó chịu.
Bà Diễm:- Đừng có kiếm chuyện. Tôi đang bực dấy!
Ông Hùng tỏ ra vẻ sợ hãi, rồi cười nhếch mội.
Bà Diễm bực bội.
Bà Diễm:- Còn ông nữa, chắc bị con đĩ nó cắm sừng nên mới về chứ gì?
Ông Hùng bực, sấn vào bà Diễm.
Ông Hùng:- Nhìn lại mình đi! Cô thì có hơn gì tôi mà lên mặt.
Chuyển cảnh/ Bên ngoài cửa
Dũng về tới nơi, anh thừ người lấy chìa khóa ra mở cửa. Cửa không khóa. Dũng ngạc nhiên rồi mừng rỡ đẩy cửa vào.
Dũng:- Bố! Mẹ
Ông Hùng và bà Diễm đang căng thẳng liền đổi nét mặt quay ra.
Bà Diễm:- Về sớm thế con. Tiền mẹ để sẵn rồi sao không đi du lịch cùng các bạn cho vui.
Dũng ngồi xuống cạnh mẹ.
Dũng:- Con chỉ muốn ở nhà, được ăn một bữa cơm gia đình cùng bố mẹ như ngày trước.
Hai ông bà nhìn nhau. Bà Diễm xoa đầu con.
Bà Diễm:- Tưởng gì chứ như thế thì dễ ợt. Thôi lên nhà tắm rửa, thay quần áo rồi một lát xuống ăn cơm.
Dũng nhảy lên mừng rỡ.
Dũng:- thật vậy hả mẹ!
Bà Diễm cười.
Bà Diễm:- Ừ!
Dũng mừng rỡ rồi đi lên nhà, vừa đi vừa hát vui vẻ.
Bà Diễm và ông Hùng nhìn theo con.
10. Nhà Mai. Ngoại ngày.
Lò than hồng rạc đi để không.
Mai ngồi thừ người bên túi ru sống và đống cà chua đang nhặt dở.
Mẹ Mai tất tả chạy xe từ ngoài vào, trông thấy bếp hồng rạc đi mà nồi xương vẫn để chỏng chơ bên cạnh liền giật mình.
Bố Mai:- Trời ơi, mấy giờ rồi mà còn chưa ninh xương cho mẹ.
Mai vẫn ngồi thừ người.
Bố Mai khẽ lay người con..
Bố Mai:- Mai! Mai!
Mai giật mình quay ra.
Mai:- Bố.. về sơm vậy? hôm nay có lịch bố phải lọc máu cơ mà.
Bố Mai lúng túng, vội gạt đi.
Bố Mai:- Bố có mua banh pizza cho các em, con cất đi rồi lát nữa, mấy chị em ăn.
Mai vội đỡ hộp bánh vui vẻ.
Mai:- Dạ! Biết có bánh Pizza, em cún sẽ vui lắm bố ạ!
Mai vội cất hộp bánh vào trong nhà.
Bố Mai nhìn con rồi vội sắn tay áo, bắc nồi xương lên bếp.
Mai quay ra giật mình.
Mai:- Thôi chết! Con quên mất!
Mai vội chạy ra nhưng bố đã vội bắc nồi xương lên bếp lò.
Bố Mai:- Thái cà chua nhanh lên rồi còn dọn hàng cho mẹ.
Mai vừa nói vừa ngồi xuống rửa cà chua thái.
Hai bố con tất bật làm hàng.
11. Nhà Dũng. Nội. Ngoại ngày
Phòng bếp.
Mẹ Dũng đang sắp thức ăn mua sẵn lên mâm. Bố Dũng khinh khỉnh đi xuống, nhìn mâm cơm.
Điệm thoại của mẹ Dũng đổ chuông. Mẹ Dũng vội mở máy.
Mẹ Dũng:- Sao rồi? Ừ… ừ… ông ấy đang ở văn phòng à? Chị sẽ đi gặp bên đó ngay.
Mẹ Dũng cúp máy quay sang bố Dũng.
Mẹ Dũng:- Ông còn làm gì đấy! Không mau lấy xe đưa tôi đi! Đây là việc sống còn của công ty đấy.
Bố Dũng khó chịu.
Chuyển cảnh/ sân nhà Dũng
Bố Dũng đánh ô tô ra, mẹ Dũng ăn mặc, trang điểm chỉnh tề đi tù trong ra.
Dũng vui vẻ xuống tới nơi thấy vậy giật mình.
Dũng:- Mẹ!
Mẹ Dũng đi ra tới cổng quay lại.
Mẹ Dũng:- Bố mẹ có việc gấp. Con ăn cơm đi, mẹ dọn sẵn rồi.
Bà lên xe. Đóng cửa lại.
Dũng vội chạy ra.
Dũng:- Mẹ! Mẹ ơi!
Chiếc xe vụt đi.
Dũng ôm đầu ngồi xuống cửa.
Thắng sẹo và Tài đao búa thập thò ở cửa nhà Dũng, thấy vậy liền nhấm nháy nhau.
Thắng ăn mặc vẻ học sinh liền đi tới, nhìn Dũng.
Thắng:- Dũng! Dũng! Có phải Dũng 12a1 không?
Dũng ngẩng lên nhìn Thắng. Thắng vỗ vào ngực mình.
Thắng:- Tôi Thắng lớp 12a2 đây? Nhà cậu ở đây à?
Dũng thờ ở nhìn Thắng.
Dũng:- Cậu có rảnh không?
Thắng vội vàng.
Thắng:- Rảnh! Rảnh! Tôi lúc nào chả rảnh!
Dũng đứng lên.
Dũng:- Đi uống với tôi vài chén!
12. Quán rượu. Nội. Ngày
Trên bàn la liệt đồ ăn và một chai rượu tây đắt tiền. Thắng cầm chai rượu tây đã vơi quá nữa, rót ra ly và đưa lên mũi ngửi.
Thắng:- công nhận rượu đắt tiền có khác, càng uống lại càng vào. Ngon!
Dũng ngồi buồn, anh nhìn Thắng nhếch miệng cười và ngửa cổ uống cạn ly rượu. Thắng vội rót thêm vào ly cho Dũng và nhìn Dũng dò xét.
Thắng:- Tôi nói thật nhé! Ông buồn làm gì cho nó hại não. Ông bà đó muốn đi đâu thì đi miễn cung cấp đủ tiền cho ông tiêu là được.
Dũng uống cạn ly rượu.
Dũng:- Tiền! Tiền! Tiền! Tôi không cần thứ đó!
Thắng trố mắt nhìn Dũng.
Thắng:- Chính điều đó làm nên điều khác biệt ở cậu. Thời buổi này ai mà chẳng cần tiền. Thử hỏi chỉ có tình thương mà không có tiền xem ông có sống được không?
Dũng giằng chai rượu từ tay Thăng, rót ra ly uống cạn.
Thắng nhìn Dũng vẻ ngà ngà say, Thắng ngồi gần vào Dũng hơn. Thắng lấy chai rượu rót ra ly cho Dũng.
Dũng:- Ông quá nhiều tiền nên không biết nỗi khổ của những kẻ thiếu tiền đâu. Mà thôi nói làm gì cho mệt. uống đi… uống cho quên hết sự đời.
Dũng cầm ly rượu uống cạn. Thắng chỉ nhấp môi rồi đặt xuống.
Dũng uống cạn ly rượu, anh đặt mạnh ly xuống bàn, mắt rưng rưng.
Thắng nhìn Dũng.
Thắng:- Tôi có cách để cậu quên hết sầu.
Thắng ghé tai Dũng nói nhỏ. Dũng trân trân nhìn vào khoảng không.
13. Căn nhà bỏ hoang. Nội. Ngày
Điền và Tài Đao búa đang hít heroin và lờ đờ phe thuốc.
Thắng xẹo đẩy cửa vào. Điền và Tài hốt hoảng. Thắng ôm lấy chân Điền.
Thắng:- Đại ca! Đại ca! Cho em ít sái! Em chết mất!
Điền lừ lừ nhìn Thắng. Thắng vứt ra cọc tiền. Điền vồ lấy.
Điền:- Thằng kia đâu? Sao bảo mày đi với nó cơ mà.
Thắng gáp và lấy tay gãi cổ.
Thắng:- Vâng! Nó uống say khướt nhưng em gạ mãi cũng không được! Thằng này lỳ lắm anh ạ. ( Ngáp) Cho em đi! Em chết mất!
Điền bực bội nhưng vẫn móc ở dưới chiếu ra một gói nhỏ vứt xuống đất. Thắng vội vồ lấy và tìm giấy bạc. châm lửa hít.
14. Nhà Mai. Nội. Ngày
Cún ăn hai tay cầm hai miếng pizza ăn nhồm nhoàm vẻ thích thú. Mai vội vàng lau tương cà dính lên miệng em.
Mai:- Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ.
Cún cười và tiếp tục ăn.
Vĩnh nhét nốt miếng bánh vào miệng và với tay lấy miếng nữa.
Vĩnh:- Ngon! Ngon quá!
Ông Thuần vẻ mệt mỏi, ông nhìn các con, thoáng mỉm cười.
15. Bờ sông. Ngoại. Ngày
Dũng ngồi thừ người ở ven hồ. Trên tay Dũng là tấm hình của Mai. Dũng nhìn trân trân vào tấm hình.
Dũng:- Xin lỗi nhé. Mình đã hứa với cậu là mình sẽ không uống rượu nhưng tại mình buồn… mình buồn quá Mai ạ!
Dũng ngồi thẳng dậy, cậu vẻ quyết tâm.
Dũng:- Đây là lần cuối cùng. Sau hôm nay mình sẽ không bao giờ động đến rượu nữa. Mình hứa đấy. Cậu tin mình nhé!
Dũng giơ tay lên tỏ vẻ quyết tâm.
16. Nhà Dũng. Nội. Ngoại. Ngày
Ông Hùng và bà Diễm đi vào nhà. Ông Hùng bực bội gạt mạnh chiếc bình hoa xuống nền nhà. Mặt ông Hùng đỏ gay.
Hùng:- Họp với chả hành. Bàn bạc con khỉ trong căn phòng tối om chỉ có một thằng đàn ông, một con đàn bà. Rõ thật không biết xấu hổ.
Bà Diễm tỉnh bo vứt chiếc túi xuống ghế.
Diễm :- Này. Cử thử sờ lên gáy mình xem. Cũng cùng một ruộc với nhau cả thôi. Không có con ở nhà, đừn dở cái giọng ghen tuông đó ra.
Ông Hùng bực mình cầm tiếp quả cầu pha lê lên đập mạnh xuống đất.
Bà Diễm nhìn những mảnh vụ trên sàn nhà, cười khẩy.
Diễm :- anh chán vinh quang rồi hả? Chẳng phải đó là quả cầu tiêu biểu cho danh hiệu của một danh nhân kiểu mẫu mà anh đã phải tốn rất nhiều tiền mới mua được đấy sao. Mà kể ra sự bịp bợm của anh cũng vào loại siêu đẳng đấy. Ngoài xã hội anh nổi tiếng là người hào hoa phong nhã, rộng lượng, có trí thức, biết nhường nhịn, vậy mà với tôi anh hiện hình là một kẻ đê tiện, thô lỗ, hẹp hòi. Tài thật. Nguỵ trang khéo léo và khôn ngoan. Chả khác gì con tắc kè hoa
Ông Hùng xông vào giơ tay định tát vào mặt vợ. Bà Diễm giơ mặt ra thách thức.
Bà Diễm:- Tôi nói không đúng sao? Giỏi thì đánh đi!
Hùng cố kìm nén, nắm chặt tay lại buông xuống giận giữ.
Hùng :- Câm mồm đi. Còn cô chỉ là một con đàn bà thô bỉ. Bẩn thỉu, nằm ngửa ra vói hết thằng này với thằng khác để kiếm tiền? Tiền quan trọng với cô thế sao?
Bà Diễm chết lặng rồi nhếch mội cười.
Diễm :- Thế không phải anh cũng đi lên từ những đồng tiền đó sao? Tôi không thể ngờ anh lại đê tiện, ghê tởm đến thế. Đúng là tôi nhầm nên tôi mới hy sinh vì anh để bây giờ mất hết. Tuổi trẻ, khát vọng, tình yêu.
Ông Hùng lắc đầu lia lịa cố trấn tĩnh
Hùng :- Hy sinh à? Chà. Đáng thương quá nhỉ. Thế sao cô không nói toạc ra là cô đã lừa tôi. Coi tôi như tấm biển, như cái bung xung để cô tha hồ chơi bời, dan díu với thằng cha Luận khốn nạn ấy. Một thằng buôn lậu, trọc phú nay lại huênh hoang đội cái mũ tổng gíam đốc của cái công ty chợ giời lừa đảo
Diễm :- Anh đừng có gắp lửa bỏ tay người, đừng ăn cháo đá bát. Không nhờ anh ấy giúp đỡ dạo đó thì làm sao anh có thể sống mà học hành thành đạt, làm ông nọ bà kia
Hùng :- Đồ gái đĩ già mồm!
Bà Diễm cười chua chát.
Diễm :- Thử hỏi không có con đĩ này thì có một tổng giám đốc hào hoa như ông ngày hôm nay không?
Ông Hùng giận dữ tiến lại phía vợ
Hùng :- Tôi sợ cái sự thô bỉ của cô quá rồi. Mình chia tay đi để giải thoát cho cả hai! Tôi sẽ nuôi thằng Dũng.
Bà Diễm lao vào ông Hùng.
Bà Diễm:- Không Được! Bao nhiêu năm nay tôi nhẫn nhịn chỉ vì thằng Dũng. Nó là mạng sống của tôi. Tôi không thể để nó cho anh được.
Ông hùng gạt ty bà Diễm ra,
Ông Hùng:- Thế cô không sợ khi nó biết sự thật về cô nó sẽ ra sao hả?
Bà Diễm:- Đồ bỉ ổi? Dù thế nào thì tôi cũng phải nuôi thằng Dũng.
Diễm :- Thế anh tưởng anh tốt đẹp hơn tôi à? Cũng đĩ điếm mà còn lên mặt đạo đức giả. Không bao giờ tôi để cho anh đưa thằng Dũng đi đâu.
Ông Hùng:- Tôi quyết định rồi. Tôi sẽ làm đơn và nhờ luật sư can thiệp.
Ông Hùng bỏ đi lên cầu thang.
Bà Diễm nhìn theo ông Hùng, bà vênh mặt lên thách thức.
Diễm:-Nếu vậy, thì bây giờ tôi bụôc phải nói cho anh biết một sự thật. Thằng Dũng không phải là con ông!
Ông Hùng đang đi liền khựng lại. Ông đần người và vội chạy xuống túm lấy cổ áo bà Diễm.
Hùng :- Cái gì. Cô vừa nói cái gì? Có phải cô đang mất trí không.
Ông Hùng điên lên xiết chặt cổ bà Diễm.
Ông Hùng:- Hãy nói với tôi là không phải như vậy đi! Nói… Nói đi!
Bà Diễm vùng vẫy để thoát khỏi ông Hùng, bà cố hết sức hất ông Hùng ra và ôm cổ ho sắc sụa.
Diễm:- Nó không phải là con anh! Đó là sự thật!
Ông Hùng lao vào bà Diễm gầm lên giận dữ.
Hùng:- Vậy thì nó là con ai ? Con ai? Cô nói ra đi. Nói đi
Diễm :- Rồi có lúc anh sẽ biết.
Ông Hùng đứng chết trân.
Dũng off:- Hai người vừa nói gì?
Ông Hùng và bà Diễm sững người nhìn Dũng
Dũng đứng sững ở cửa nhà từ lúc nào. Cậu bé rùng mình, bịt chặt tai, rồi đột ngột, lảo đảo chạy đi.
ông Hùng và bà Diễm choàng tỉnh. Hùng đi vội ra ngoài thềm nhà gọi to.
Hùng:- Dũng. Dũng
Bà Diễm nghe thấy tiếng chồng gọi con, cũng đi nhanh ra. Chờn vờn sau lưng chồng bà cũng gào lên
Diễm :- Dũng…Dũng..Con tôi …
Bà ngồi xuống ôm đầu, đau đớn.
17. Đường vắng, bờ sông. Ngoại. Ngày
Một con đường dài hun hút dẫn đến bờ sông hoang vắng. Dũng chạy đến đoạn giữa con đường, đứng sững lại ngơ ngác nhìn quanh một lúc lâu, thẫn thờ ngồi dựa vào một mô đất. Nhìn một hồi ra xa, rồi gục đầu xuống rên rỉ ( phục hiện các cảnh gia đình yêu tương nhau khi thiếu thốn. Dũng khóc.
Hồi tưởng
Trong nhà Dũng khi cậu con nhỏ. Một gian nhà của cặp vợ chồng viên chức mới lập gia đình, còn đang vất vả về kinh tế. Trên chiếc giường rộng. Một đứa trẻ đang nằm, chăn tụt xuống vì đứa trẻ đạp. Hùng đi về. Dựa xe đạp ngoài cửa đi vào nhà. Thấy vợ đang hí húi dồn đường vào chiếc lọ thuỷ tinh. Hùng nhìn con.
Hùng:- Em lạ thật đấy. Trời lạnh thế này mà không kéo lại chăn cho thằng bé.
Diễm:- Con anh nghịch như giặc ấy. Nằm ngủ cũng có yên đâu. Em kéo đến chục lượt rồi đấy.
Hùng kéo chăn đắp lại cho con, Dũng choàng mở mắt, bật dậy. Ôm chầm lấy cổ bố.
Dũng :- Bố. Bố có mua kem cho con không ?.
Hùng :- Trời lạnh thế này ăn kem làm gì con.
Dũng đạp tay vào ngực bố
Dũng:- Ứ, ừ.Ứ ừ. Bố phải mua kem cho con. Con không biết.
Hùng :- Thôi để bố bảo mẹ pha nứơc đường cho con uống nhé.
Diễm:- Anh chỉ được cái chiều con thì không ai bằng. Chưa sáng dậy đã nứơc đường. Giun sán đầy cho má xem. Không uống gì hết.
Dũng :- ứ ừ, ứ ừ. Không chơi với mẹ đâu. Uống nứoc đường cơ.
Hùng:- Được rồi. Được rồi. Không chơi với mẹ nưã. Để bố pha cho con trai của bố nhé.
Hết hồi tưởng.
Dũng bịt chặt tai lắc mạnh đầu.
Dũng: – Đúng thế thật sao? Có lẽ nào lại như vậy. Tôi không tin. Không thể nào tin. (nấc) Bố…bố Hùng… lại không phải là bố tôi.
Dũng chán nản ngồi bệt xuống bên lề đường.
18. Đường vắng. Ngoại. Ngày
Tài và Thắng vừa đi từ trong ngõ ra, vừa đi vừa nói chuyện.
Thắng sẹo :- Bố khỉ. Lão Điền kiệt bỏ cha ra. Nếu tao không sợ lão trả thù. Mới lại tao không vì mày thì tao đã bỏ lão để tao dạt sang vòm của Năm trọc rồi
Tài đao búa :- Mày cứ đứng núi này trông núi nọ. Mà chuyện này mày cũng đừng nói với đứa nào nữa. Nhỡ đến tai đại ca thì mày cứ gọi là. Ít nhất đại ca cũng sẽ xin mày một cái tai. Không sai một ly
Thắng sẹo :- Mày là bạn thân của tao. Mày lại giới thiệu tao cho lão Điền nên tao mới nói với mày, chứ thằng khác cậy miệng tao cũng không hé răng.
Tài ĐB:- Mày cứ thử nghĩ cái năm mẹ mày bỏ bố mày để đi theo thằng cha buôn lậu gỗ. Bố mày lấy mụ Tám ca ve, anh em mày bị mụ ta tống ra cửa. Mày lang thang từ Thanh Hoá ra. Cơm không có ăn, lếch thếch nằm ngoài hè phố. Trời nóng muỗi đốt sưng hết mình mảy, mùa đông còng queo không chăn chiếu. Đại ca không nuôi anh em mày thì liệu mày có sống đến ngày nay không. Mày thế mà bạc. Không sai một ly
Thằng Sẹo :- Hôm ấy rõ ràng tao nghe thấy tiếng con em tao kêu khóc và cả tiếng thằng kia hành hạ nó. Thế mà tao… Tao là thằng anh hèn mạt, đểu giả. Sao trời lại sinh ra một thằng khốn nạn như tao, thấy em mình bị bắt nạt, bị làm nhục mà đành giả câm, giả điếc không dám bênh.
Thắng sẹo tự nhiên im lặng. Nó khóc .Tay đưa lên gạt nứoc mắt sụt sịt. Tài ĐB cáu
Tài ĐB:- Câm đi. Tao nhìn những thằng con trai, đàn ông khóc tao đếch chịu đựơc. Nó tởm tởm thế nào ấy. Không sai một ly
Thắng Sẹo :- Nhưng mà…nhưng mà tao buồn quá. Mẹ khỉ chả nhẽ đời chỉ toàn sự chó má này hay sao .
Tài ĐB:- Làm một mồi đi, mày sẽ quên mẹ nó hết. Mày sẽ thấy đời vui hơn hẳn. Còn giấy bạc không? Đưa đây. Chơi chung đi. Tao cũng đang nẫu ruột đây.Bố khỉ.Đời như cục cứt nát ấy, càng dẫm lên càng thối, càng bẩn. Không sai một ly.
Tài nói và lấy ra một gói nhỏ, giấy bạc và bật lửa. Thắng nhìn quanh cảnh giác chợt sững lại.
Thắng:- Từ, chờ đã!
Tài cũng vội nhìn theo hướng nhìn của Thắng.
Dũng đang ngồi bệt bên vệ sông.
Trông thấy Dũng, cả hai nhìn nhau rồi đi về phía Dũng. Cả hai cùng ngồi xuống bên cạnh Dũng. Không để ý gì hết.
Thắng khoác tay qua vai Dũng.
Thắng:- Ông đang buồn à? Tụi này cũng vậy! Mình nhập hội nhé!
Dũng nhìn hai người thờ ơ.
Dũng:- Nhưng bây giờ thì tôi không còn tiền nữa rồi.
Tài và Thắng nhìn nhau rồi Thắng ôm vai Dũng.
Thắng:- Tiền nong gì chứ?
19. Nhà hoang. Nội. Ngày
Tài đao búa bật lửa. Làn khói xanh rợn cháy lên. Tài dí vào mũi Dũng. Dũng ngập ngừng. Thắng đẩy đầu Dũng cúi xuống.
Thắng:- Không sao đâu! Chỉ cần một hơi thôi là quên hết sự đời ngay. Hít đi.
Dũng nhìn Tài và Thắng, cậu từ từ cúi đầu xuống như rồi lại đứng bật dậy vẻ lo lắng hoảng hốt.
Dũng:- Không! Không! Không!
Dũng chạy lùi ra ngoài cửa rồi quay người chạy thật nhanh.
Tài và Thắng nhìn theo vẻ tiếc nuối.
Thắng:- Đúng là thằng điên!
Tài đao búa:- Không sai một ly!
Hai đứa cắm đầu vào làn khói để hít.
20. Quán bún vỉa hè. Nội. Ngày
Mai đang rửa bát. Mai nhìn mẹ thở dài.
Mai:- Mẹ này, ngày xưa nhà bố cũng giầu lắm hả mẹ!
Mẹ:- Ừ!
Mai:- Thế khi biết mẹ con nhà nghèo, ông bà nội có cấm không ạ?
Mẹ:- Thì không cho lấy nên ông bà mới đuổi bố máy tay trắng ra khỏi nhà đấy. Mà thôi đừng hỏi vớ vẩn nữa làm đi.
Mai cúi gằm xuống rửa bát.
Một lát cô nhìn mẹ.
Mai:- Mẹ này…
Mẹ Mai thái thịt.
Mẹ Mai- Chuyện gì nữa đây! Có định làm nhanh để bán hàng không? Có mấy bát mà ngồi mân ra.
Mai liền im bặt.
Mẹ mai thái xong thịt cho vào khay. Và nhìn Mai thở dài.
Mẹ Mai:- Con yêu rồi phải không?
Mai bối rối.
Mai:- Dạ không! Hội con mới chỉ là bạn.
Mẹ Mai vừa làm vừa nói.
Mẹ Mai:- Con gái nhà nghèo không nên yêu sớm, cố mà học hành cho tốt. Mẹ dù đói khổ cũng cố để có tiền cho con đi học đại học. Ôn thi cho tốt vào.
Mai lúng túng đỏ mặt.
Mai:- Con vẫn dang ôn thi mà.
Bố Mai xách xô nước ra tới nơi thì choáng váng, suýt đổ. Mẹ Mai vội vàng chạy ra đỡ hộ chồng. Bà dìu ông ngồi và ghế, đặt tay lên trán ông lo lắng.
Mẹ Mai:- Trời ơi, nóng quá. Anh sốt rồi. Phải vào viện thôi.
Bố Mai vội lau mồ hôi trên trán và lắc đầu.
Ông Thuần:- Tôi không sao đâu. Đi viện làm chi cho tồn kém.
Mai vội vàng vò chiếc khăn mặt ướt tới lau mồ hôi cho bố. Mẹ Mai cầm tay chồng lo lắng.
Mẹ Mai:- Quên khuấy đi mất, Sáng hôm qua anh đi lọc máu và khám định kỳ, bác sỹ có nói gì không?
Ông Thuần lúng túng.
Ông Thuần:- Tôi… tôi… à.. sáng qua tôi có việc bận nên không đi được. Tôi định để đến ngày kia đi một thể?
Mai lặng người nhìn bố xót xa.
Mai:- Bố! Có phải bố không đi lọc máu vì muốn để dành tiền mua bánh pizza cho chị em con không bố?
Mẹ Mai giật mình. Bố Mai thở dài.
Bố Mai:- Vì bố mà làm cho mấy mẹ con phải chịu khổ. Nhà mình nghèo quá, bố muốn dành dụm tiền cho các con.
Mai ôm lấy bố.
Mai:- Bố!
Mẹ Mai cũng ôm vai chồng khóc.
Mẹ Mai:- Tôi và các con sẽ không sống nổi nếu không có ông. Vì các con, vì gia đình của chúng ta, ông nhé!
Ba người ôm nhau khóc.
Dũng đứng lặng người nhìn gia đình Mai thương cảm. Một lát anh quay người bỏ đi.
21. Nhà Dũng. Ngoại. Ngày
Dũng nhấc từng bước chân nặng nhọc để lê về nhà. Tới cửa cậu khựng lại.
Ông Hùng đang ngồi ở bàn khật khưỡng uống rượu.
Bà Diễm đi từ trong nhà ra vẻ sốt ruột, trông thấy ông Hùng đang ngồi uống rượu thì bực mình.
Bà Diễm:- Con còn không biết sống chết thế nào mà ông còn ngồi đấy nốc rượu được à?
Mắt ông Hùng trợn lên
Ông Hùng:- Giờ bà còn dám nói với tôi câu đó hả?
Bà Diễm liền khựng lại.
Ông Hùng đang cầm chai rượu lên tu liền cầm cổ chai đập mạnh xuống bàn. Ông cầm cổ chai rượu, tiến lại gần bà Diễm. Bà Diễm lùi lại vẻ sợ hãi. Bà chạm vào tường liền khựng lại, sợ hãi.
Bà Diễm:- Ông…. Ông định làm gì?
Ông Hùng áp sát chiếc cổ chai nham nhở vào mặt bà Diễm.
Ông Hùng:- Làm cho bà đau đớn như tôi.
Bà Diễm sợ hãi, hốt hoảng, nhưng không làm gì được liền nhắm mắt lại chịu đựng.
Chuyển cảnh/ cổng
Dũng đứng thần người, ánh mắt anh lạnh lùng đến ghê sợ.
Dũng:- Nhìn mặt hai người thật đáng ghê tởm. Hai người, cứ tự cắn sẽ nhau cho đến chết đi. Tôi hận hai người.
Dũng quay người bỏ đi. Cậu chạt thật nhanh, thật nhanh như thể trốn chạy ra khỏi nhà mình.
Đường phố. Ngoại. Ngày
Dũng lầm lũi đi trên đường. Dũng cứ đi mặc cho xe cộ phải tự tránh mình.
Dũng đang đi liền đứng lại, anh ngửa cổ lên trời.
Dũng:- Nhưng tôi là con ai! Con ai? Hả?
Mọi người nhìn Dũng và bấm còi inh ỏi nhưng Dũng vẫn mặc kệ.
Anh đứng thừ người, đau đớn.
Chuyển cảnh/ Quán bún nhà Mai.
Quán có một vài khách. Mai tất bật bưng đồ cho khách.
Dũng đứng ở bên đường nhìn sang, anh ngần ngừ rồi đi.
22. Nhà Hoang. Nội. Ngày
Làn khói xanh leo lét. Ba chiếc đầu chụm lại. Dũng vẻ phân vân.
Chớp hình 1
Ông Hùng điên lên xiết chặt cổ bà Diễm.
Ông Hùng:- Hãy nói với tôi là không phải như vậy đi! Nói… Nói đi!
Bà Diễm vùng vẫy để thoát khỏi ông Hùng, bà cố hết sức hất ông Hùng ra và ôm cổ ho sắc sụa.
Diễm:- Nó không phải là con anh! Đó là sự thật!
Ông Hùng lao vào bà Diễm gầm lên giận dữ.
Hùng:- Vậy thì nó là con ai ? Con ai? Cô nói ra đi. Nói đi
Hết chớp hình1
Chớp hình 2
Ông Hùng đang cầm chai rượu lên tu liền cầm cổ chai đập mạnh xuống bàn. Ông cầm cổ chai rượu, tiến lại gần bà Diễm. Bà Diễm lùi lại vẻ sợ hãi. Bà chạm vào tường liền khựng lại, sợ hãi.
Bà Diễm:- Ông…. Ông định làm gì?
Ông Hùng áp sát chiếc cổ chai nham nhở vào mặt bà Diễm.
Ông Hùng:- Làm cho bà đau đớn như tôi.
Bà Diễm sợ hãi, hốt hoảng, nhưng không làm gì được liền nhắm mắt lại chịu đựng.
Chuyển cảnh/ cổng
Dũng đứng thần người, ánh mắt anh lạnh lùng đến ghê sợ.
Dũng:- Nhìn mặt hai người thật đáng ghê tởm. Hai người, cứ tự cấu sẽ nhau cho đến chết đi. Tôi hận hai người.
Hết chớp hình 2
Dũng đanh mặt lại, cậu nhắm mắt và cúi xuống hít một hơi rồi lại một hơi nữa rồi ôm ngực nôn do sốc thuốc. Tài vuốt ngực cho Thắng.
Tài:- Lần đầu ai chẳng thế! Rồi cậu sẽ thấy đời lên tiên ngay.
Dũng nằm dài ra.
Tài và Thắng nhìn Dũng rồi nhìn nhau. Thắng vẻ lạnh lùng.
Thắng:- Lần này là do mày tự tìm đến vào chiu đầu vào nhé!
Tài:- Không sai một ly.
Lúc này Tài và Thắng mới hít. Hai cái đầu chụm vào nhau. Hai thằng thi nhau hít. Tài ĐB thả khỏi nằm nửa ra, mắt lim dim khoan khoái. Tài ĐB ngồi phệt xuống cạnh Dũng.
Tài ĐB:- Đã chưa? Thấy đời tươi hơn chưa? Không sai một ly.
Dũng nằm yên mơ màng.
CÒN NỮA…..
=>>> Xem thêm: Mẫu kịch bản phim truyền hình 90 phút: “Đau buốt đến tim” – Đạo diễn Lưu Ngọc Hà (phần 1)
Đăng ký Khóa học “4 trong 1: Leader content – Biên kịch – Biên tập viên – Content marketing”
Thời gian vừa qua, Nga nhận được rất nhiều tin nhắn, email của các bạn gửi về với mong muốn được đào tạo về kỹ năng viết. Vì khối lượng công việc quá bận rộn, Nga chưa thể sắp xếp thời gian được. Tuy nhiên sau rất nhiều ngày suy nghĩ và cố gắng, Nga đã quyết định sẽ mở lớp đào tạo đầu tiên của mình trong tháng tới.
Khóa học này Nga sẽ trực tiếp đứng lớp cùng với cộng sự của mình. Đây sẽ là một khóa đào tạo tổng hợp các kỹ năng của cả biên tập viên truyền hình, biên kịch và content marketing. Chứ không đơn thuần chỉ là 1 lĩnh vực đơn lẻ như các khóa đào tạo khác trên thị trường. Và điều đặc biệt hơn cả, là Nga cùng với cộng sự của mình sẽ đào tạo những kiến thức, kỹ năng để trở thành Leader chứ không chỉ đào tạo về kỹ năng chuyên môn đơn thuần. Để các bạn có thể hiểu được bản chất của tất cả các dạng kịch bản, content, từ đó bạn có tầm nhìn bao quát và vĩ mô hơn so với hiện tại.
Hiện nay hầu hết các khóa đào tạo biên kịch, content đều chỉ dạy bạn cách viết đơn thuần để bạn trở thành 1 nhân viên, trở thành người đi làm thuê, chứ không hề đào tạo về những kỹ năng quản lý, lập kế hoạch, chiến lược tổng quan để có cơ hội làm Leader hoặc làm chủ. Do đó, khóa học này của Nga sẽ là sự tổng hợp của cả chuyên môn và kỹ năng quản lý.
Xem chi tiết thông tin về khoá học TẠI ĐÂY
Trong quá trình học, Nga sẽ tổ chức kết nối với các CEO, CMO hoặc các DOP, Quay phim…để các bạn có cơ hội giao lưu, học hỏi.
Nga vẫn đang trong quá trình gấp rút hoàn thiện giáo trình đào tạo để có thể kịp thời hoàn thiện trong tháng tới. Bạn nào muốn biết chi tiết hơn về khóa học này, vui lòng gửi thư qua Email: hocvietcungnga@gmail.com. hoặc liên hệ với Nga qua Facebook: https://www.facebook.com/hocvietcungnga hoặc Hotline: 0934 497 589
=>>> Xem thêm: Nhiều mẫu kịch bản truyền hình TẠI ĐÂY
—————————————————————————
Học viết cùng Nga – để trở thành biên tập viên chuyên nghiệp
Email: hocvietcungnga@gmail.com
Youtube: Học viết cùng Nga
Website: hocvietcungnga.com
No Responses