Gần đây, nhiều bạn trẻ thường chia sẻ một câu hát: “Nếu mà mệt quá, giữa thành phố sống chồng lên nhau. Cùng lắm thì mình về quê, mình nuôi cá và trồng thêm rau”; Tôi nghe câu hát đó, chỉ biết cười buồn. Bản thân tôi từng chứng kiến rất nhiều người bạn của mình, bỏ phố về quê trồng rau nuôi cá. Trong số đó, chỉ một vài người có thể trụ lại quê, còn đa phần sau một thời gian ngắn, đã phải bỏ ý định đó quay trở lại phố thị để mưu sinh. Câu chuyện về quê nuôi cá và trồng rau quả thực không đơn giản như bạn vẫn nghĩ. Nếu chỉ đơn giản là nhu cầu ăn và mặc hàng ngày, thì về quê là ý kiến rất tuyệt vời cho hầu hết mọi người. Nhưng nếu trên vai bạn là vợ con, gia đình, là cha mẹ già yếu, thì quả thực để có thể về quê trồng rau nuôi cá, bạn cần phải là người có bản lĩnh rất lớn, có đủ sự quyết tâm, kinh nghiệm và vốn liếng mới đủ.
Tuổi trẻ là tuổi để xông pha, thử thách và chinh phục. Đó cũng chính là độ tuổi để bạn tạo dựng cho mình một vốn sống cần thiết. Vậy nên vấp ngã đôi lần có sao đâu, chán nản đôi lần cũng chẳng vấn đề gì. Cứ đối mặt và bước qua, là cách để chúng ta thu nhặt cho mình những kinh nghiệm. Khi kinh nghiệm đủ nhiều, bạn có thể sống ở bất cứ nơi nào mà bạn muốn, dù là về quê hay ở thành phố.
Tôi vẫn còn nhớ câu chuyện của một người đàn ông tôi vô tình gặp ở quán trà đá ven đường. Năm đó, tôi là cô bé sinh viên sắp ra trường, lang thang lên Hà Nội để thực tập ở một cơ quan báo chí. Không mối quan hệ, không nhan sắc, không tiền bạc, không phương tiện đi lại. Thậm chí, cả không có định hướng về tương lai của chính mình. Tất cả những thứ tôi có chỉ là một chút kiến thức sách vở trong trường và một niềm tin rất trẻ con rằng mình sẽ theo nghề đến hết cuộc đời.
Trong lúc đang rất mông lung về tương lai của mình, tôi vô tình gặp một người đàn ông ở quán trà đá vỉa hè ngoài cổng Đại học Luật Hà Nội. Vì trời tối, tôi không nhìn rõ khuôn mặt chú, không biết chú bao nhiêu tuổi. Nhưng qua cách nói chuyện, tôi đoán năm đó chú tầm 60 tuổi. Có lẽ sự từng trải của một người đã bỏ qua ước mơ của chính mình, để chạy theo cuộc sống đã giúp chú nhận ra “tôi cũng là chú của rất nhiều năm về trước”. Chú chia sẻ rằng khi còn trẻ, chú cũng có đam mê của chính mình, nhưng rồi vì cuộc sống mưu sinh, vì gánh nặng cơm áo gạo tiền, chú đã phải cất giấu ước mơ đó của mình, mãi mãi. Chú lao đi kiếm tiền để có thể lo cho vợ con, đến bây giờ, gia đình chú đã có một cuộc sống có thể gọi là đủ đầy. Con cái học hành tử tế, có nghề nghiệp đàng hoàng. Hai vợ chồng có nhà ở, có lương hưu đầy đủ. Thậm chí còn có một số mảnh đất để dành ở Hà Nội. Nhưng giấc mơ hồi trẻ và đam mê của tuổi trẻ vẫn luôn là một nỗi lòng canh cánh của chú bao năm qua. Chú ước rằng mình có thể quay trở về năm đó, để chọn lại con đường tương lai cho chính mình. Chú nói rằng: “giá như chú đã cố gắng sống vì đam mê, cố gắng thêm một chút nữa, thì có lẽ cả cuộc đời của chú đã hạnh phúc vì được làm thứ mình muốn, chứ không phải ngồi và nuối tiếc như bây giờ”. Bạn thử tưởng tượng, câu nói ấy thốt ra từ một người đàn ông đã bước qua con dốc của cuộc đời, nó thật chua xót và tiếc nuối biết bao.
Cũng kể từ sau ngày hôm đó, tôi không còn băn khoăn về con đường tương lai của mình nữa. Tôi cứ đi và đi. Tôi không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để được thỏa niềm đam mê viết lách của mình. Dù làm bất cứ công việc gì, tôi cũng lấy đó làm kinh nghiệm, làm vốn sống, làm chất liệu cho các tác phẩm của mình. Tôi lao vào làm phóng viên, làm biên tập viên truyền hình, biên kịch, thư ký đạo diễn, MC…Tất cả mọi công việc liên quan đến viết lách, tôi đều làm. Thậm chí có những khi thất nghiệp, tôi nhận viết bài chuẩn SEO với giá 25.000đ/1 bài. Tôi cũng làm. Có rất nhiều người cho rằng nhận những bài viết giá rẻ là hạ giá của bản thân. Nhưng tôi không nghĩ thế, đối với tôi giá trị vật chất của nó có thể là 25.000đ, nhưng giá trị nó mang lại cho tôi là vô giá.
Mỗi bài viết, mỗi tác phẩm của mình, tôi đều chăm chút một cách cẩn thận và tỉ mỉ. Tuyệt đối không cẩu thả, không làm cho có. Đó là nguyên tắc của tôi. Tôi luôn giữ phương châm trong nghề của mình: “hãy tạo ra những bài viết tốt nhất, để sau này khi nhìn lại những tác phẩm của mình, bạn không cảm thấy xấu hổ”.
Nhờ có sự kiên định đó của mình, tôi đã có những thành tựu nhất định trong công việc. Những đứa con tinh thần của tôi phủ sóng trên nhiều phương tiện truyền thông đại chúng như Báo điện tử Vnexpress, VTV2, VTV1, Đài PTTH Hà Nội…Và tôi đã có được chỗ đứng nhất định trong công việc, trở thành trưởng phòng nội dung của một công ty truyền thông. Tôi cùng với những đồng nghiệp của mình đã tạo ra rất nhiều ấn phẩm truyền thông gây được tiếng vang lớn, thậm chí tạo ra xu thế trên thị trường và mang về doanh thu khủng cho doanh nghiệp.
Nhưng đời không như là mơ, những ấn phẩm của tôi bắt đầu bị ăn cắp một cách trắng trợn, bị gán ghép logo giả một cách vô tội vạ, đánh đồng giữa “trắng và đen”. Thậm chí, chính lãnh đạo công ty tôi đang làm, cũng đã lợi dụng sự mập mờ trắng đen đó để trục lợi cho doanh nghiệp. Lúc đó, tôi đột nhiên trở thành đối tượng công kích của báo chí, của truyền thông – chỉ vì tôi là người đã tạo ra những tác phẩm đó. Đi đến đâu, tôi cũng bị theo dõi và dò xét. Tôi như một kẻ “tội đồ” trong mắt thiên hạ. Lúc đó, tôi cảm thấy rất hụt hẫng, bởi rõ ràng mục đích của tôi là tạo ra những sản phẩm tốt nhất, mang lại giá trị cho xã hội, chứ không phải trở thành công cụ kiếm tiền bất chấp cho những kẻ vụ lợi. Nhưng không ai cho tôi cơ hội để giải thích. Nói đúng ra, dù tôi có giải thích thế nào cũng không ai tin rằng: “Tôi cũng là người bị hại”.
Chỉ vì tài năng của tôi bị giao cho những kẻ có lòng tham không đáy, đã biến tôi từ một con bé đầy nhiệt huyết trở nên thu mình lại. Sau lần đó, dù lãnh đạo công ty có thuyết phục tôi bằng bất cứ cách nào, dù là chia cổ phần, tăng lương, giảm giờ làm, hứa hẹn cho tôi rất nhiều đãi ngộ, tôi cũng kiên quyết từ chối và nghỉ việc. Tôi bắt đầu sợ phải viết, sợ phải tạo ra những sản phẩm tốt. Tôi sợ mình tiếp tục bị lợi dụng.
Trong những tháng ngày nghỉ làm, tôi dành thời gian để suy nghĩ và hồi phục năng lượng. Tôi tham gia cùng với một số các nhà sư và các bạn trẻ, cùng xây dựng một kênh Audio về Phật giáo. Tất cả việc làm của chúng tôi đều là thiện nguyện, với mục đích lan tỏa năng lượng tích cực và chữa lành những tổn thương cho đông đảo thính giả trên cả nước. Tôi cùng với các thầy tự mình xây dựng format cho chương trình, biên tập nội dung, edit audio, làm MC cho chương trình. Thậm chí, chúng tôi đã phát sóng radio trực tuyến để giao lưu, trò chuyện trực tiếp với khán giả. Thật may mắn, chương trình của chúng tôi nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của đông đảo phật tử trên cả nước. Số lượng người theo dõi không ngừng tăng lên.
Cũng chính khoảng thời gian này, tôi nhận ra rằng: tôi không muốn mình trở thành kẻ đi xây giấc mơ cho người khác. Tôi quyết định tự thành lập team làm truyền thông của riêng mình. Nhưng thật không may mắn, Covid ập đến liên tiếp, để có thể đứng vững trên thị trường, tôi và các chiến hữu của mình phải tìm đủ mọi cách xoay xở.
Đối với một nhóm làm việc trẻ mà có thể duy trì hoạt động và vẫn trả lương đầy đủ cho team trong giai đoạn khó khăn này, đó là đã một thành tựu. Tôi biết rằng nếu tôi quyết định dừng lại, chấp nhận đầu quân cho một doanh nghiệp khác, chắc hẳn mức sống của tôi sẽ khác. Nhưng đúng như Sơn Tùng – MTP đã từng nói “Muốn ngồi trên chiếc ghế mà không ai ngồi được, thì phải chịu được những thứ không ai chịu được”. Tôi sẽ cố gắng hết sức, để có thể xây giấc mơ cho chính mình. Và niềm đam mê với con chữ, đam mê với viết lách sẽ vẫn luôn chảy mãi trong tim của tôi, không bao giờ dừng lại.
Tôi biết, ngoài kia có rất nhiều bạn trẻ, cũng đam mê viết giống như tôi. Các bạn cũng sẽ phải trải qua những giai đoạn mông lung trong định hướng nghề nghiệp, hoặc mất niềm tin vào tương lai phía trước. Nhưng hãy tin tôi đi, nếu bạn không bỏ cuộc, nghề viết sẽ không bao giờ bỏ bạn. Điều quan trọng là chính bạn có tạo ra cơ hội cho mình và thực sự nghiêm túc với lựa chọn của mình hay không. Nếu thực sự đam mê viết, hãy thử thách mình ở nhiều lĩnh vực, thậm chí tự tạo ra sân chơi cho chính mình. Ví dụ như tự lập 1 blog, tự tạo 1 kênh Radio, 1 kênh Youtube của chính mình… Nếu bạn đã có kỹ năng nền tảng về viết lách, vậy thì bạn đang có trong tay một tài sản vô giá đấy. Còn nếu bạn chưa có gì trong tay, thì bạn có gì để mất đâu mà sợ?